Tác giả:

               Núi Côn Luân.                Ở sâu trong một hẻm núi thần bí, chín mươi chín cao thủ có thực lực đáng sợ đang canh giữ ở đây vì một lời hứa.                 Nhưng họ đang rất khó chịu vì bị một người trẻ tuổi làm phiền.                “Cậu đi nhanh lên, chúng tôi không còn gì để dạy cậu. Mười vị sư tỷ của cậu đều đã học xong và rời đi, cậu đi mà gây tai vạ cho họ, tôi chỉ muốn được yên tĩnh làm mỹ nam thôi!”                “Đây là thẻ ngân hàng của tôi, nó có thể rút tiền ở bất kỳ ngân hàng nào trên thế giới. Gia tộc Rothschild, ngân hàng Hoa Kì, gia tộc Morgan đều là sản nghiệp của tôi, bồi thường cho cậu rồi đấy, mau cút đi!”                “Đây là nhẫn của đế sư Long Quốc. Hãy nhớ quốc chủ Long Quốc là sư huynh của cậu, có rắc rối gì cứ đi tìm thằng bé”.                “Đây là lệnh bài của ba trăm nghìn cấm quân toà thánh ở Tây Jerusalem. Năm đó thầy là thần linh của họ đấy! Nếu có thời gian thì con hãy đến phương Tây bảo họ đấm bóp rửa chân cho con…

Chương 5391: Cậu có ý gì hả?

Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên HạTác giả: SS TầnTruyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn               Núi Côn Luân.                Ở sâu trong một hẻm núi thần bí, chín mươi chín cao thủ có thực lực đáng sợ đang canh giữ ở đây vì một lời hứa.                 Nhưng họ đang rất khó chịu vì bị một người trẻ tuổi làm phiền.                “Cậu đi nhanh lên, chúng tôi không còn gì để dạy cậu. Mười vị sư tỷ của cậu đều đã học xong và rời đi, cậu đi mà gây tai vạ cho họ, tôi chỉ muốn được yên tĩnh làm mỹ nam thôi!”                “Đây là thẻ ngân hàng của tôi, nó có thể rút tiền ở bất kỳ ngân hàng nào trên thế giới. Gia tộc Rothschild, ngân hàng Hoa Kì, gia tộc Morgan đều là sản nghiệp của tôi, bồi thường cho cậu rồi đấy, mau cút đi!”                “Đây là nhẫn của đế sư Long Quốc. Hãy nhớ quốc chủ Long Quốc là sư huynh của cậu, có rắc rối gì cứ đi tìm thằng bé”.                “Đây là lệnh bài của ba trăm nghìn cấm quân toà thánh ở Tây Jerusalem. Năm đó thầy là thần linh của họ đấy! Nếu có thời gian thì con hãy đến phương Tây bảo họ đấm bóp rửa chân cho con… Đằng trước đã có một đám đông đang chặn đường!Đi đầu là một thanh niên đang khoanh tay trước ngược, ánh mắt cao ngạo muốn đánh nhau: "Nhóc con, cậu đã nhận chiến thư của tôi, nhưng lại không đi ứng chiến!""Cậu có ý gì hả?""Hóa ra Thể chất Hỗn Độn mà Cổ Kim Khứ dẫn về lại là một con rùa rụt cổ à?"Tiêu Hồng, xếp thứ 30, nội môn Côn Luân Điện!"Anh ta nhếch môi giễu cợt: "Điện chủ, ngài đi tìm bao nhiêu năm, sao lại tìm một con rùa rụt cổ về vậy?"Chương sau: Cứ phải động vào vảy ngược của anh!"Tiêu Hồng!"Ánh mắt Cổ Kim Khứ hiện lên vẻ tức giận: "Cậu dám ăn nói với bản điện chủ như vậy sao?"Tiêu Hồng cười: "Điện chủ, tôi nói sai sao?""Khi nào thì Côn Luân Điện đi thu nhận con hàng nhát gan như này vậy hả? Đã nhận chiến thư, nhưng lại không dám lên võ đài!""Cho dù lên võ đài nhận thua, cũng còn hơn làm con rùa rụt cổ, không phải sao?"Tiêu Hồng nhếch môi cười cợt, chế giễu!Đám đệ tử Côn Luân Điện đứng đằng sau anh ta cũng hùa theo!"Đúng vậy, điện chủ!""Nếu cậu ta từ chối nhận chiến thư, chúng ta đã chẳng nói gì rồi!""Nhung tên nhoc nay đa nhan chien thu, thì bat kể la len vo đai đanh với Tieu Hồng một trận hay là lên võ đài nhận thua, thì cậu ta cũng phải tỏ rõ thái độ chứ, đúng không?'Điện chủ, ông bao che cho tên nhóc này quá thế, khó mà khiến mọi người tâm phục khẩu phục!"Nét mặt Cổ Kim Khứ rất xấu!Ông ta đang định lên tiếng!Diệp Bắc Minh bật ra một câu: "Được, thế tôi nhận thua!"Xoẹt!Ánh mắt mọi người đồng loạt nhìn sang Diệp Bắc Minh!Kinh ngạc!Bất ngờ!Ngỡ ngàng!Kể cả Sở Sở và Sở Vị Ương, cũng ngạc nhiên nhìn góc nghiêng của Diệp Bắc Minh!Với tính cách của Diệp Bắc Minh, thế mà anh lại nhận thua ngay trước mặt mọi người ư? Kỳ lạ!Qúa kỳ lạ!"Cậu ... " Cổ Kim Khứ rất là nghi hoặc, tu võ giả tùy tiện nhận thua, không phải điềm tốt gì: 'Chẳng lẽ cậu ấy không phải điện chủ chuyển thế? Không thì sao lại có thể dễ dàng nhận thua như vậy?''Hay là cậu ấy biết mình không phải đối thủ của Tiêu Hồng? Cho nên dứt khoát nhận thua luôn?'Giây tiếp theo."Ha ha ha ha!"Tiêu Hồng cười to: "Đây chính là thể chất Hỗn Độn hả? Hóa ra cũng chỉ có vậy!Diệp Bắc Minh lười phải để ý đến anh ta, anh kéo Sở Sở và Sở Vị Ương đi.Vòng qua mọi người, đi về chỗ ở!'Đợi đã!"Tiêu Hồng chạy lên, khóe miệng còn cợt nhả hơn vừa nãy: "Thể chất Hỗn Độn, cậu có thể đi ... hai người họ, ở lại!"Diệp Bắc Minh híp mắt, trong mắt dâng lên một cỗ sát ý!"Làm sao ư?"Tiêu Hồng cợt nhả bảo: "Côn Luân Điện còn quy tắc này nữa!"Những đệ tử nội môn nằm trong top 30 có quyền lệnh cho những người từ top 1000 trở xuống hầu hạ mình, bản công tử nhìn trúng hai nữ nhân này rồi!"Tối nay, để họ hầu hạ tôi đi?"

Đằng trước đã có một đám đông đang chặn đường!

Đi đầu là một thanh niên đang khoanh tay trước ngược, ánh mắt cao ngạo muốn đánh nhau: "Nhóc con, cậu đã nhận chiến thư của tôi, nhưng lại không đi ứng chiến!"

"Cậu có ý gì hả?"

"Hóa ra Thể chất Hỗn Độn mà Cổ Kim Khứ dẫn về lại là một con rùa rụt cổ à?"

Tiêu Hồng, xếp thứ 30, nội môn Côn Luân Điện!"

Anh ta nhếch môi giễu cợt: "Điện chủ, ngài đi tìm bao nhiêu năm, sao lại tìm một con rùa rụt cổ về vậy?"

Chương sau: Cứ phải động vào vảy ngược của anh!

"Tiêu Hồng!"

Ánh mắt Cổ Kim Khứ hiện lên vẻ tức giận: "Cậu dám ăn nói với bản điện chủ như vậy sao?"

Tiêu Hồng cười: "Điện chủ, tôi nói sai sao?"

"Khi nào thì Côn Luân Điện đi thu nhận con hàng nhát gan như này vậy hả? Đã nhận chiến thư, nhưng lại không dám lên võ đài!"

"Cho dù lên võ đài nhận thua, cũng còn hơn làm con rùa rụt cổ, không phải sao?"

Tiêu Hồng nhếch môi cười cợt, chế giễu!

Đám đệ tử Côn Luân Điện đứng đằng sau anh ta cũng hùa theo!

"Đúng vậy, điện chủ!"

"Nếu cậu ta từ chối nhận chiến thư, chúng ta đã chẳng nói gì rồi!"

"Nhung tên nhoc nay đa nhan chien thu, thì bat kể la len vo đai đanh với Tieu Hồng một trận hay là lên võ đài nhận thua, thì cậu ta cũng phải tỏ rõ thái độ chứ, đúng không?

'Điện chủ, ông bao che cho tên nhóc này quá thế, khó mà khiến mọi người tâm phục khẩu phục!"

Nét mặt Cổ Kim Khứ rất xấu!

Ông ta đang định lên tiếng!

Diệp Bắc Minh bật ra một câu: "Được, thế tôi nhận thua!"

Xoẹt!

Ánh mắt mọi người đồng loạt nhìn sang Diệp Bắc Minh!

Kinh ngạc!

Bất ngờ!

Ngỡ ngàng!

Kể cả Sở Sở và Sở Vị Ương, cũng ngạc nhiên nhìn góc nghiêng của Diệp Bắc Minh!

Với tính cách của Diệp Bắc Minh, thế mà anh lại nhận thua ngay trước mặt mọi người ư? Kỳ lạ!

Qúa kỳ lạ!

"Cậu ... " Cổ Kim Khứ rất là nghi hoặc, tu võ giả tùy tiện nhận thua, không phải điềm tốt gì: 'Chẳng lẽ cậu ấy không phải điện chủ chuyển thế? Không thì sao lại có thể dễ dàng nhận thua như vậy?'

'Hay là cậu ấy biết mình không phải đối thủ của Tiêu Hồng? Cho nên dứt khoát nhận thua luôn?'

Giây tiếp theo.

"Ha ha ha ha!"

Tiêu Hồng cười to: "Đây chính là thể chất Hỗn Độn hả? Hóa ra cũng chỉ có vậy!

Diệp Bắc Minh lười phải để ý đến anh ta, anh kéo Sở Sở và Sở Vị Ương đi.

Vòng qua mọi người, đi về chỗ ở!

'Đợi đã!"

Tiêu Hồng chạy lên, khóe miệng còn cợt nhả hơn vừa nãy: "Thể chất Hỗn Độn, cậu có thể đi ... hai người họ, ở lại!"

Diệp Bắc Minh híp mắt, trong mắt dâng lên một cỗ sát ý!

"Làm sao ư?"

Tiêu Hồng cợt nhả bảo: "Côn Luân Điện còn quy tắc này nữa!"

Những đệ tử nội môn nằm trong top 30 có quyền lệnh cho những người từ top 1000 trở xuống hầu hạ mình, bản công tử nhìn trúng hai nữ nhân này rồi!

"Tối nay, để họ hầu hạ tôi đi?"

Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên HạTác giả: SS TầnTruyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn               Núi Côn Luân.                Ở sâu trong một hẻm núi thần bí, chín mươi chín cao thủ có thực lực đáng sợ đang canh giữ ở đây vì một lời hứa.                 Nhưng họ đang rất khó chịu vì bị một người trẻ tuổi làm phiền.                “Cậu đi nhanh lên, chúng tôi không còn gì để dạy cậu. Mười vị sư tỷ của cậu đều đã học xong và rời đi, cậu đi mà gây tai vạ cho họ, tôi chỉ muốn được yên tĩnh làm mỹ nam thôi!”                “Đây là thẻ ngân hàng của tôi, nó có thể rút tiền ở bất kỳ ngân hàng nào trên thế giới. Gia tộc Rothschild, ngân hàng Hoa Kì, gia tộc Morgan đều là sản nghiệp của tôi, bồi thường cho cậu rồi đấy, mau cút đi!”                “Đây là nhẫn của đế sư Long Quốc. Hãy nhớ quốc chủ Long Quốc là sư huynh của cậu, có rắc rối gì cứ đi tìm thằng bé”.                “Đây là lệnh bài của ba trăm nghìn cấm quân toà thánh ở Tây Jerusalem. Năm đó thầy là thần linh của họ đấy! Nếu có thời gian thì con hãy đến phương Tây bảo họ đấm bóp rửa chân cho con… Đằng trước đã có một đám đông đang chặn đường!Đi đầu là một thanh niên đang khoanh tay trước ngược, ánh mắt cao ngạo muốn đánh nhau: "Nhóc con, cậu đã nhận chiến thư của tôi, nhưng lại không đi ứng chiến!""Cậu có ý gì hả?""Hóa ra Thể chất Hỗn Độn mà Cổ Kim Khứ dẫn về lại là một con rùa rụt cổ à?"Tiêu Hồng, xếp thứ 30, nội môn Côn Luân Điện!"Anh ta nhếch môi giễu cợt: "Điện chủ, ngài đi tìm bao nhiêu năm, sao lại tìm một con rùa rụt cổ về vậy?"Chương sau: Cứ phải động vào vảy ngược của anh!"Tiêu Hồng!"Ánh mắt Cổ Kim Khứ hiện lên vẻ tức giận: "Cậu dám ăn nói với bản điện chủ như vậy sao?"Tiêu Hồng cười: "Điện chủ, tôi nói sai sao?""Khi nào thì Côn Luân Điện đi thu nhận con hàng nhát gan như này vậy hả? Đã nhận chiến thư, nhưng lại không dám lên võ đài!""Cho dù lên võ đài nhận thua, cũng còn hơn làm con rùa rụt cổ, không phải sao?"Tiêu Hồng nhếch môi cười cợt, chế giễu!Đám đệ tử Côn Luân Điện đứng đằng sau anh ta cũng hùa theo!"Đúng vậy, điện chủ!""Nếu cậu ta từ chối nhận chiến thư, chúng ta đã chẳng nói gì rồi!""Nhung tên nhoc nay đa nhan chien thu, thì bat kể la len vo đai đanh với Tieu Hồng một trận hay là lên võ đài nhận thua, thì cậu ta cũng phải tỏ rõ thái độ chứ, đúng không?'Điện chủ, ông bao che cho tên nhóc này quá thế, khó mà khiến mọi người tâm phục khẩu phục!"Nét mặt Cổ Kim Khứ rất xấu!Ông ta đang định lên tiếng!Diệp Bắc Minh bật ra một câu: "Được, thế tôi nhận thua!"Xoẹt!Ánh mắt mọi người đồng loạt nhìn sang Diệp Bắc Minh!Kinh ngạc!Bất ngờ!Ngỡ ngàng!Kể cả Sở Sở và Sở Vị Ương, cũng ngạc nhiên nhìn góc nghiêng của Diệp Bắc Minh!Với tính cách của Diệp Bắc Minh, thế mà anh lại nhận thua ngay trước mặt mọi người ư? Kỳ lạ!Qúa kỳ lạ!"Cậu ... " Cổ Kim Khứ rất là nghi hoặc, tu võ giả tùy tiện nhận thua, không phải điềm tốt gì: 'Chẳng lẽ cậu ấy không phải điện chủ chuyển thế? Không thì sao lại có thể dễ dàng nhận thua như vậy?''Hay là cậu ấy biết mình không phải đối thủ của Tiêu Hồng? Cho nên dứt khoát nhận thua luôn?'Giây tiếp theo."Ha ha ha ha!"Tiêu Hồng cười to: "Đây chính là thể chất Hỗn Độn hả? Hóa ra cũng chỉ có vậy!Diệp Bắc Minh lười phải để ý đến anh ta, anh kéo Sở Sở và Sở Vị Ương đi.Vòng qua mọi người, đi về chỗ ở!'Đợi đã!"Tiêu Hồng chạy lên, khóe miệng còn cợt nhả hơn vừa nãy: "Thể chất Hỗn Độn, cậu có thể đi ... hai người họ, ở lại!"Diệp Bắc Minh híp mắt, trong mắt dâng lên một cỗ sát ý!"Làm sao ư?"Tiêu Hồng cợt nhả bảo: "Côn Luân Điện còn quy tắc này nữa!"Những đệ tử nội môn nằm trong top 30 có quyền lệnh cho những người từ top 1000 trở xuống hầu hạ mình, bản công tử nhìn trúng hai nữ nhân này rồi!"Tối nay, để họ hầu hạ tôi đi?"

Chương 5391: Cậu có ý gì hả?