Tác giả:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. - Aaa......ha...ha.....Lâm...Lâm....Minh làm...làm ơn nhẹ một chút....ha.... Tôi thống khổ cầu xin anh một cách vô vọng, hình như anh cũng chẳng nghe những lời tôi đang nói, những cú thúc của anh như muốn xé toàn cơ thể của tôi ra vậy, tôi cảm thấy có một dòng chất lỏng đã chảy ra từ nơi đó của tôi rất nhiều làm ướt cả một mảng gra giường. Có lẽ đó là máu của tôi, tôi cảm thấy được nơi đó của tôi đã bị anh thao đến nát mùi tanh của máu làm bẩn cả một giang phòng. - Đau....em..em....đau lắm.....anh có thể....có thể nhẹ 1 chút không? "Bốp" - Đồ bẩn thỉu, tốt nhất mi nên câm mồm chó của mình lại đi không thì đừng có trách. Tôi thừa biết đây là hậu quả tôi sẽ nhận được khi dám lên tiếng, tôi cố chắn chặt môi mình để giảm đi nổi thống khổ dưới *hậu thân, nhưng thật sự nó quá đau đối với tôi rồi.....tôi đã dần mất đi ý thức của mình. Mặc anh cứ làm đi đây cũng là điều…

Chương 3: 1 ngày trôi

Nếu Tôi Có Thể Chọn Cuộc ĐờiTác giả: NhaHoaiTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Ngược *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. - Aaa......ha...ha.....Lâm...Lâm....Minh làm...làm ơn nhẹ một chút....ha.... Tôi thống khổ cầu xin anh một cách vô vọng, hình như anh cũng chẳng nghe những lời tôi đang nói, những cú thúc của anh như muốn xé toàn cơ thể của tôi ra vậy, tôi cảm thấy có một dòng chất lỏng đã chảy ra từ nơi đó của tôi rất nhiều làm ướt cả một mảng gra giường. Có lẽ đó là máu của tôi, tôi cảm thấy được nơi đó của tôi đã bị anh thao đến nát mùi tanh của máu làm bẩn cả một giang phòng. - Đau....em..em....đau lắm.....anh có thể....có thể nhẹ 1 chút không? "Bốp" - Đồ bẩn thỉu, tốt nhất mi nên câm mồm chó của mình lại đi không thì đừng có trách. Tôi thừa biết đây là hậu quả tôi sẽ nhận được khi dám lên tiếng, tôi cố chắn chặt môi mình để giảm đi nổi thống khổ dưới *hậu thân, nhưng thật sự nó quá đau đối với tôi rồi.....tôi đã dần mất đi ý thức của mình. Mặc anh cứ làm đi đây cũng là điều… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Theo thói quen 4h sáng tôi đã lờ mờ mở mắt, tôi muốn cử động nhưng đầu rất đau toàn thân cũng vậy, nỗi đau này cứ như là có hàng ngàn hàng vạn mũi tên đang đâm vào cơ thể của tôi. Ở "nơi đó" tôi đã nếm trải qua cơn đau này nhìu rồi nhưng tôi vẫn cứ tự mắng mình thật vô dụng đã nhiều lần vậy rồi mà vẫn không chịu thích nghi?Dùng tay chống vào đất để nâng cơ thể từ từ ngồi dậy thì hậu thân truyền đến một cơn đau kiến nước mắt tôi tự dưng rơi xuống,- A~~ phải nhanh chống dọn dẹp người đó dậy thì sẽ không hài lòng.Tôi dùng sức lực còn lại cố gắng lau dọn đống máu ngoài sân do tôi để lại nhưng cơ thể tôi cứ nóng rang toàn thân không còn nơi nào thực sự lành lặn, tất cả vết thương giống như đang tra tấn tôi.Bỗng "két" cửa nhà mở ra trước mặt tôi là 1 thân hình vạm vỡ của anh, anh thật sự rất đẹp trai ánh nắng chiếu xuống làm tóc anh trở nên vàng hơn nhìn rất mê hoặc. Tôi lén lúc nhìn xuống thân mình, Haizzz không có chỗ nào đẹp cả càng nhìn lại càng có cảm giác buồn nôn ghê tởm.- Bạch Phàm....Tiếng nói của anh làm phá tan suy nghĩ của tôi. À phải ha tôi tên là Bạch Phàm chắc cũng đã lâu rồi tôi không còn nghe thấy ai gọi cái tên đó nửa. Trầm tư hồi lâu tôi mới vội giật mình thức tỉnh, không biết là vì sợ anh đánh hay vì sợ sẽ làm bẩn anh tôi đã bất giác lùi lại. Nhưng mà tôi cũng thật vô dụng quá rồi, lùi mới có vài bước tôi đã đem té ra phía sau may mà tay bám được vào vách tường.- A....anh gọi em sao?- Đây là tiền tháng này của cậu, tránh xa tôi ra 1 chút.- Aa~~ cảm...cảm ơn anhTôi đưa tay cúi thật thấp mặt để nhận láy những tờ tiền trong tay của anh, cũng phải anh ấy nhìn tôi với 1 ánh mắt thương hại và chán ghét.Thật ra tôi đã nói dối mọi người tôi vốn thật là 1 tên kĩ nam nhưng không phải anh mua tôi mà là tôi đã dùng thủ đoạn đáng xấu hổ để anh có thể bao dưỡng mình..... Tôi bỏ thuốc anh còn chụp lại nửa chứ.... Vốn dĩ tôi rất yêu anh tôi cứ nghĩ chỉ cần cố gắng thì anh sẽ thích tôi..... Không phải vậy tôi thật sự đã QUÁ SAI RỒI 😔Ra chap hơi lâu 😗 thành thật xin lỗi ❤

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Theo thói quen 4h sáng tôi đã lờ mờ mở mắt, tôi muốn cử động nhưng đầu rất đau toàn thân cũng vậy, nỗi đau này cứ như là có hàng ngàn hàng vạn mũi tên đang đâm vào cơ thể của tôi. Ở "nơi đó" tôi đã nếm trải qua cơn đau này nhìu rồi nhưng tôi vẫn cứ tự mắng mình thật vô dụng đã nhiều lần vậy rồi mà vẫn không chịu thích nghi?

Dùng tay chống vào đất để nâng cơ thể từ từ ngồi dậy thì hậu thân truyền đến một cơn đau kiến nước mắt tôi tự dưng rơi xuống,

- A~~ phải nhanh chống dọn dẹp người đó dậy thì sẽ không hài lòng.

Tôi dùng sức lực còn lại cố gắng lau dọn đống máu ngoài sân do tôi để lại nhưng cơ thể tôi cứ nóng rang toàn thân không còn nơi nào thực sự lành lặn, tất cả vết thương giống như đang tra tấn tôi.

Bỗng "két" cửa nhà mở ra trước mặt tôi là 1 thân hình vạm vỡ của anh, anh thật sự rất đẹp trai ánh nắng chiếu xuống làm tóc anh trở nên vàng hơn nhìn rất mê hoặc. Tôi lén lúc nhìn xuống thân mình, Haizzz không có chỗ nào đẹp cả càng nhìn lại càng có cảm giác buồn nôn ghê tởm.

- Bạch Phàm....

Tiếng nói của anh làm phá tan suy nghĩ của tôi. À phải ha tôi tên là Bạch Phàm chắc cũng đã lâu rồi tôi không còn nghe thấy ai gọi cái tên đó nửa. Trầm tư hồi lâu tôi mới vội giật mình thức tỉnh, không biết là vì sợ anh đánh hay vì sợ sẽ làm bẩn anh tôi đã bất giác lùi lại. Nhưng mà tôi cũng thật vô dụng quá rồi, lùi mới có vài bước tôi đã đem té ra phía sau may mà tay bám được vào vách tường.

- A....anh gọi em sao?

- Đây là tiền tháng này của cậu, tránh xa tôi ra 1 chút.

- Aa~~ cảm...cảm ơn anh

Tôi đưa tay cúi thật thấp mặt để nhận láy những tờ tiền trong tay của anh, cũng phải anh ấy nhìn tôi với 1 ánh mắt thương hại và chán ghét.

Thật ra tôi đã nói dối mọi người tôi vốn thật là 1 tên kĩ nam nhưng không phải anh mua tôi mà là tôi đã dùng thủ đoạn đáng xấu hổ để anh có thể bao dưỡng mình..... Tôi bỏ thuốc anh còn chụp lại nửa chứ.... Vốn dĩ tôi rất yêu anh tôi cứ nghĩ chỉ cần cố gắng thì anh sẽ thích tôi..... Không phải vậy tôi thật sự đã QUÁ SAI RỒI 😔

Image removed.

Ra chap hơi lâu 😗 thành thật xin lỗi ❤

Nếu Tôi Có Thể Chọn Cuộc ĐờiTác giả: NhaHoaiTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Ngược *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. - Aaa......ha...ha.....Lâm...Lâm....Minh làm...làm ơn nhẹ một chút....ha.... Tôi thống khổ cầu xin anh một cách vô vọng, hình như anh cũng chẳng nghe những lời tôi đang nói, những cú thúc của anh như muốn xé toàn cơ thể của tôi ra vậy, tôi cảm thấy có một dòng chất lỏng đã chảy ra từ nơi đó của tôi rất nhiều làm ướt cả một mảng gra giường. Có lẽ đó là máu của tôi, tôi cảm thấy được nơi đó của tôi đã bị anh thao đến nát mùi tanh của máu làm bẩn cả một giang phòng. - Đau....em..em....đau lắm.....anh có thể....có thể nhẹ 1 chút không? "Bốp" - Đồ bẩn thỉu, tốt nhất mi nên câm mồm chó của mình lại đi không thì đừng có trách. Tôi thừa biết đây là hậu quả tôi sẽ nhận được khi dám lên tiếng, tôi cố chắn chặt môi mình để giảm đi nổi thống khổ dưới *hậu thân, nhưng thật sự nó quá đau đối với tôi rồi.....tôi đã dần mất đi ý thức của mình. Mặc anh cứ làm đi đây cũng là điều… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Theo thói quen 4h sáng tôi đã lờ mờ mở mắt, tôi muốn cử động nhưng đầu rất đau toàn thân cũng vậy, nỗi đau này cứ như là có hàng ngàn hàng vạn mũi tên đang đâm vào cơ thể của tôi. Ở "nơi đó" tôi đã nếm trải qua cơn đau này nhìu rồi nhưng tôi vẫn cứ tự mắng mình thật vô dụng đã nhiều lần vậy rồi mà vẫn không chịu thích nghi?Dùng tay chống vào đất để nâng cơ thể từ từ ngồi dậy thì hậu thân truyền đến một cơn đau kiến nước mắt tôi tự dưng rơi xuống,- A~~ phải nhanh chống dọn dẹp người đó dậy thì sẽ không hài lòng.Tôi dùng sức lực còn lại cố gắng lau dọn đống máu ngoài sân do tôi để lại nhưng cơ thể tôi cứ nóng rang toàn thân không còn nơi nào thực sự lành lặn, tất cả vết thương giống như đang tra tấn tôi.Bỗng "két" cửa nhà mở ra trước mặt tôi là 1 thân hình vạm vỡ của anh, anh thật sự rất đẹp trai ánh nắng chiếu xuống làm tóc anh trở nên vàng hơn nhìn rất mê hoặc. Tôi lén lúc nhìn xuống thân mình, Haizzz không có chỗ nào đẹp cả càng nhìn lại càng có cảm giác buồn nôn ghê tởm.- Bạch Phàm....Tiếng nói của anh làm phá tan suy nghĩ của tôi. À phải ha tôi tên là Bạch Phàm chắc cũng đã lâu rồi tôi không còn nghe thấy ai gọi cái tên đó nửa. Trầm tư hồi lâu tôi mới vội giật mình thức tỉnh, không biết là vì sợ anh đánh hay vì sợ sẽ làm bẩn anh tôi đã bất giác lùi lại. Nhưng mà tôi cũng thật vô dụng quá rồi, lùi mới có vài bước tôi đã đem té ra phía sau may mà tay bám được vào vách tường.- A....anh gọi em sao?- Đây là tiền tháng này của cậu, tránh xa tôi ra 1 chút.- Aa~~ cảm...cảm ơn anhTôi đưa tay cúi thật thấp mặt để nhận láy những tờ tiền trong tay của anh, cũng phải anh ấy nhìn tôi với 1 ánh mắt thương hại và chán ghét.Thật ra tôi đã nói dối mọi người tôi vốn thật là 1 tên kĩ nam nhưng không phải anh mua tôi mà là tôi đã dùng thủ đoạn đáng xấu hổ để anh có thể bao dưỡng mình..... Tôi bỏ thuốc anh còn chụp lại nửa chứ.... Vốn dĩ tôi rất yêu anh tôi cứ nghĩ chỉ cần cố gắng thì anh sẽ thích tôi..... Không phải vậy tôi thật sự đã QUÁ SAI RỒI 😔Ra chap hơi lâu 😗 thành thật xin lỗi ❤

Chương 3: 1 ngày trôi