*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. - Aaa......ha...ha.....Lâm...Lâm....Minh làm...làm ơn nhẹ một chút....ha.... Tôi thống khổ cầu xin anh một cách vô vọng, hình như anh cũng chẳng nghe những lời tôi đang nói, những cú thúc của anh như muốn xé toàn cơ thể của tôi ra vậy, tôi cảm thấy có một dòng chất lỏng đã chảy ra từ nơi đó của tôi rất nhiều làm ướt cả một mảng gra giường. Có lẽ đó là máu của tôi, tôi cảm thấy được nơi đó của tôi đã bị anh thao đến nát mùi tanh của máu làm bẩn cả một giang phòng. - Đau....em..em....đau lắm.....anh có thể....có thể nhẹ 1 chút không? "Bốp" - Đồ bẩn thỉu, tốt nhất mi nên câm mồm chó của mình lại đi không thì đừng có trách. Tôi thừa biết đây là hậu quả tôi sẽ nhận được khi dám lên tiếng, tôi cố chắn chặt môi mình để giảm đi nổi thống khổ dưới *hậu thân, nhưng thật sự nó quá đau đối với tôi rồi.....tôi đã dần mất đi ý thức của mình. Mặc anh cứ làm đi đây cũng là điều…
Chương 36: Bạch Tuệ Lâm
Nếu Tôi Có Thể Chọn Cuộc ĐờiTác giả: NhaHoaiTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Ngược *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. - Aaa......ha...ha.....Lâm...Lâm....Minh làm...làm ơn nhẹ một chút....ha.... Tôi thống khổ cầu xin anh một cách vô vọng, hình như anh cũng chẳng nghe những lời tôi đang nói, những cú thúc của anh như muốn xé toàn cơ thể của tôi ra vậy, tôi cảm thấy có một dòng chất lỏng đã chảy ra từ nơi đó của tôi rất nhiều làm ướt cả một mảng gra giường. Có lẽ đó là máu của tôi, tôi cảm thấy được nơi đó của tôi đã bị anh thao đến nát mùi tanh của máu làm bẩn cả một giang phòng. - Đau....em..em....đau lắm.....anh có thể....có thể nhẹ 1 chút không? "Bốp" - Đồ bẩn thỉu, tốt nhất mi nên câm mồm chó của mình lại đi không thì đừng có trách. Tôi thừa biết đây là hậu quả tôi sẽ nhận được khi dám lên tiếng, tôi cố chắn chặt môi mình để giảm đi nổi thống khổ dưới *hậu thân, nhưng thật sự nó quá đau đối với tôi rồi.....tôi đã dần mất đi ý thức của mình. Mặc anh cứ làm đi đây cũng là điều… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đã hai tuần kể từ thời điểm liên lạc với Bạch Tuệ Lâm, sức khỏe của Bạch Phàm ngày càng suy giảm. Khả năng sản sinh hồng cầu càng ngày càng kém khiến lượng máu trong cơ thể cậu sụt giảm. Không còn phương pháp nào ngoài việc truyền máu. Tuy nhiên, nhóm máu của Bạch Phàm là O Rh-, nhóm máu chỉ có thể cho, không thể nhận của nhóm máu nào khác chính nó. Nhìn người thương yếu đến mức chỉ đứng lên thôi cũng hoa mắt, chóng mặt, Lâm Minh xót xa vô cùng. Hắn biết ngày hôm nay Bạch Tuệ Lâm đã lên phi cơ cá nhân, chỉ vài giờ nữa thôi cô ấy sẽ đáp xuống sân bay. Song, hắn vẫn không thể yên tâm. Hắn lo lắng. Bạch Tuệ Lâm là bác sĩ giỏi nhất hắn có thể tìm thấy. Cô chưa từng thất bại một lần nào. Dẫu cho tuần trước cô nàng đã nhắn tin cam đoan có thể chữa khỏi cho Bạch Phàm. Hắn vẫn không thể bình tĩnh."Đại ca, Đại ca!" Từ xa, Uông Lưu chạy tới. "Bạch Đại tỉ đáp trực thăng trên sân thương bệnh viện rồi!"Tuy nhiên, lời vừa dứt xong, liền có một thanh âm trong trẻo xen vào. "Lâm Minh cậu được lắm! Vì vợ cậu mà cậu bắt bản tiểu thư ngồi máy bay siêu thanh tới đây! Giỏi lắm, giỏi lắm!" Nữ tử dung mạo xinh đẹp với vẻ mặt không thể tệ hơn bực tức đi tới, hằn học. "Bệnh nhân đâu?""Đại tỉ, để em dẫn chị đị." Uông Lưu nở nụ cười thân thiện, vội vàng dẫn Bạch Tuệ Lâm vào phòng vô trùng.Mặc dù tỏ vẻ tức giận, nhưng thực ra, không chỉ Lâm Minh lo lắng, cả Bạch Tuệ Lâm cũng vậy. Kể từ khi nhận được tài liệu của Tiểu Thuỷ, cô đã quyết tâm bằng mọi giá phải giữ lại huyết thống của Bạch thị, và cả huyết thống của kẻ đó nữa. Tuy nhiên, mỗi khi nghĩ đến tên khốn suốt ngày chỉ biết trốn tránh ở địa phận Châu Úc làm cô tức muốn trào máu. Quân tra nam!_____________________________Sau 24 tiếng đồng hồ liên tục trong phòng phẫu thuật, Bạch Tuệ Lâm mệt mỏi bóp trán đi ra."Tôi đã thay gan nhân tạo và phẫu thuật van tim cho cậu ta, tuy nhiên về bệnh suy giảm chức năng tuỷ sống, ngoài ghép tuỷ ra, tôi không tìm phương pháp nào khác." Cô nói bằng tông giọng bình tĩnh."Liễu Liễu, mau tới khu D, đem tên khốn đó đến đây!" Dường như ngay lập tức, Lâm Minh sẵng giọng ra lệnh. Ghép tuỷ, lấy tuỷ của người có cùng huyết thống chẳng phải có xác suất cao hơn sao?"Khỏi cần!" Bạch Tuệ Lâm lạnh giọng. "Có cho ông ta đến cũng không tác dụng gì. Dù sao trong huyết quản Bạch Phàm cũng không chảy dòng máu của ông ta." Nhìn vẻ mặt bất ngờ của người đối diện, cô nói tiếp. "Lâm Minh, đừng nói với tôi, đến tận bây giờ, cậu vẫn không biết thân thế Bạch Phàm là gì."End chương 36_____________________________Sắp rồi! Dự báo Bạch Tiểu Phàm chính là điển hình của con ông cháu cha, nhà mặt phố, cả họ làm quan:)))Tiểu Công túa hứa với mọi người nốt chương sau sẽ không ngược thân thụ nữa. Từ chương 38 trở đi mọi người phải mua kem đánh răng chống sâu răng rồi:vP/s: Vẽ tặng mọi người một Bạch Phàm nà!
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đã hai tuần kể từ thời điểm liên lạc với Bạch Tuệ Lâm, sức khỏe của Bạch Phàm ngày càng suy giảm. Khả năng sản sinh hồng cầu càng ngày càng kém khiến lượng máu trong cơ thể cậu sụt giảm. Không còn phương pháp nào ngoài việc truyền máu. Tuy nhiên, nhóm máu của Bạch Phàm là O Rh-, nhóm máu chỉ có thể cho, không thể nhận của nhóm máu nào khác chính nó. Nhìn người thương yếu đến mức chỉ đứng lên thôi cũng hoa mắt, chóng mặt, Lâm Minh xót xa vô cùng. Hắn biết ngày hôm nay Bạch Tuệ Lâm đã lên phi cơ cá nhân, chỉ vài giờ nữa thôi cô ấy sẽ đáp xuống sân bay. Song, hắn vẫn không thể yên tâm. Hắn lo lắng. Bạch Tuệ Lâm là bác sĩ giỏi nhất hắn có thể tìm thấy. Cô chưa từng thất bại một lần nào. Dẫu cho tuần trước cô nàng đã nhắn tin cam đoan có thể chữa khỏi cho Bạch Phàm. Hắn vẫn không thể bình tĩnh.
"Đại ca, Đại ca!" Từ xa, Uông Lưu chạy tới. "Bạch Đại tỉ đáp trực thăng trên sân thương bệnh viện rồi!"
Tuy nhiên, lời vừa dứt xong, liền có một thanh âm trong trẻo xen vào. "Lâm Minh cậu được lắm! Vì vợ cậu mà cậu bắt bản tiểu thư ngồi máy bay siêu thanh tới đây! Giỏi lắm, giỏi lắm!" Nữ tử dung mạo xinh đẹp với vẻ mặt không thể tệ hơn bực tức đi tới, hằn học. "Bệnh nhân đâu?"
"Đại tỉ, để em dẫn chị đị." Uông Lưu nở nụ cười thân thiện, vội vàng dẫn Bạch Tuệ Lâm vào phòng vô trùng.
Mặc dù tỏ vẻ tức giận, nhưng thực ra, không chỉ Lâm Minh lo lắng, cả Bạch Tuệ Lâm cũng vậy. Kể từ khi nhận được tài liệu của Tiểu Thuỷ, cô đã quyết tâm bằng mọi giá phải giữ lại huyết thống của Bạch thị, và cả huyết thống của kẻ đó nữa. Tuy nhiên, mỗi khi nghĩ đến tên khốn suốt ngày chỉ biết trốn tránh ở địa phận Châu Úc làm cô tức muốn trào máu. Quân tra nam!
_____________________________
Sau 24 tiếng đồng hồ liên tục trong phòng phẫu thuật, Bạch Tuệ Lâm mệt mỏi bóp trán đi ra.
"Tôi đã thay gan nhân tạo và phẫu thuật van tim cho cậu ta, tuy nhiên về bệnh suy giảm chức năng tuỷ sống, ngoài ghép tuỷ ra, tôi không tìm phương pháp nào khác." Cô nói bằng tông giọng bình tĩnh.
"Liễu Liễu, mau tới khu D, đem tên khốn đó đến đây!" Dường như ngay lập tức, Lâm Minh sẵng giọng ra lệnh. Ghép tuỷ, lấy tuỷ của người có cùng huyết thống chẳng phải có xác suất cao hơn sao?
"Khỏi cần!" Bạch Tuệ Lâm lạnh giọng. "Có cho ông ta đến cũng không tác dụng gì. Dù sao trong huyết quản Bạch Phàm cũng không chảy dòng máu của ông ta." Nhìn vẻ mặt bất ngờ của người đối diện, cô nói tiếp. "Lâm Minh, đừng nói với tôi, đến tận bây giờ, cậu vẫn không biết thân thế Bạch Phàm là gì."
End chương 36
_____________________________
Sắp rồi! Dự báo Bạch Tiểu Phàm chính là điển hình của con ông cháu cha, nhà mặt phố, cả họ làm quan:)))
Tiểu Công túa hứa với mọi người nốt chương sau sẽ không ngược thân thụ nữa. Từ chương 38 trở đi mọi người phải mua kem đánh răng chống sâu răng rồi:v
P/s: Vẽ tặng mọi người một Bạch Phàm nà!
Nếu Tôi Có Thể Chọn Cuộc ĐờiTác giả: NhaHoaiTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Ngược *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. - Aaa......ha...ha.....Lâm...Lâm....Minh làm...làm ơn nhẹ một chút....ha.... Tôi thống khổ cầu xin anh một cách vô vọng, hình như anh cũng chẳng nghe những lời tôi đang nói, những cú thúc của anh như muốn xé toàn cơ thể của tôi ra vậy, tôi cảm thấy có một dòng chất lỏng đã chảy ra từ nơi đó của tôi rất nhiều làm ướt cả một mảng gra giường. Có lẽ đó là máu của tôi, tôi cảm thấy được nơi đó của tôi đã bị anh thao đến nát mùi tanh của máu làm bẩn cả một giang phòng. - Đau....em..em....đau lắm.....anh có thể....có thể nhẹ 1 chút không? "Bốp" - Đồ bẩn thỉu, tốt nhất mi nên câm mồm chó của mình lại đi không thì đừng có trách. Tôi thừa biết đây là hậu quả tôi sẽ nhận được khi dám lên tiếng, tôi cố chắn chặt môi mình để giảm đi nổi thống khổ dưới *hậu thân, nhưng thật sự nó quá đau đối với tôi rồi.....tôi đã dần mất đi ý thức của mình. Mặc anh cứ làm đi đây cũng là điều… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đã hai tuần kể từ thời điểm liên lạc với Bạch Tuệ Lâm, sức khỏe của Bạch Phàm ngày càng suy giảm. Khả năng sản sinh hồng cầu càng ngày càng kém khiến lượng máu trong cơ thể cậu sụt giảm. Không còn phương pháp nào ngoài việc truyền máu. Tuy nhiên, nhóm máu của Bạch Phàm là O Rh-, nhóm máu chỉ có thể cho, không thể nhận của nhóm máu nào khác chính nó. Nhìn người thương yếu đến mức chỉ đứng lên thôi cũng hoa mắt, chóng mặt, Lâm Minh xót xa vô cùng. Hắn biết ngày hôm nay Bạch Tuệ Lâm đã lên phi cơ cá nhân, chỉ vài giờ nữa thôi cô ấy sẽ đáp xuống sân bay. Song, hắn vẫn không thể yên tâm. Hắn lo lắng. Bạch Tuệ Lâm là bác sĩ giỏi nhất hắn có thể tìm thấy. Cô chưa từng thất bại một lần nào. Dẫu cho tuần trước cô nàng đã nhắn tin cam đoan có thể chữa khỏi cho Bạch Phàm. Hắn vẫn không thể bình tĩnh."Đại ca, Đại ca!" Từ xa, Uông Lưu chạy tới. "Bạch Đại tỉ đáp trực thăng trên sân thương bệnh viện rồi!"Tuy nhiên, lời vừa dứt xong, liền có một thanh âm trong trẻo xen vào. "Lâm Minh cậu được lắm! Vì vợ cậu mà cậu bắt bản tiểu thư ngồi máy bay siêu thanh tới đây! Giỏi lắm, giỏi lắm!" Nữ tử dung mạo xinh đẹp với vẻ mặt không thể tệ hơn bực tức đi tới, hằn học. "Bệnh nhân đâu?""Đại tỉ, để em dẫn chị đị." Uông Lưu nở nụ cười thân thiện, vội vàng dẫn Bạch Tuệ Lâm vào phòng vô trùng.Mặc dù tỏ vẻ tức giận, nhưng thực ra, không chỉ Lâm Minh lo lắng, cả Bạch Tuệ Lâm cũng vậy. Kể từ khi nhận được tài liệu của Tiểu Thuỷ, cô đã quyết tâm bằng mọi giá phải giữ lại huyết thống của Bạch thị, và cả huyết thống của kẻ đó nữa. Tuy nhiên, mỗi khi nghĩ đến tên khốn suốt ngày chỉ biết trốn tránh ở địa phận Châu Úc làm cô tức muốn trào máu. Quân tra nam!_____________________________Sau 24 tiếng đồng hồ liên tục trong phòng phẫu thuật, Bạch Tuệ Lâm mệt mỏi bóp trán đi ra."Tôi đã thay gan nhân tạo và phẫu thuật van tim cho cậu ta, tuy nhiên về bệnh suy giảm chức năng tuỷ sống, ngoài ghép tuỷ ra, tôi không tìm phương pháp nào khác." Cô nói bằng tông giọng bình tĩnh."Liễu Liễu, mau tới khu D, đem tên khốn đó đến đây!" Dường như ngay lập tức, Lâm Minh sẵng giọng ra lệnh. Ghép tuỷ, lấy tuỷ của người có cùng huyết thống chẳng phải có xác suất cao hơn sao?"Khỏi cần!" Bạch Tuệ Lâm lạnh giọng. "Có cho ông ta đến cũng không tác dụng gì. Dù sao trong huyết quản Bạch Phàm cũng không chảy dòng máu của ông ta." Nhìn vẻ mặt bất ngờ của người đối diện, cô nói tiếp. "Lâm Minh, đừng nói với tôi, đến tận bây giờ, cậu vẫn không biết thân thế Bạch Phàm là gì."End chương 36_____________________________Sắp rồi! Dự báo Bạch Tiểu Phàm chính là điển hình của con ông cháu cha, nhà mặt phố, cả họ làm quan:)))Tiểu Công túa hứa với mọi người nốt chương sau sẽ không ngược thân thụ nữa. Từ chương 38 trở đi mọi người phải mua kem đánh răng chống sâu răng rồi:vP/s: Vẽ tặng mọi người một Bạch Phàm nà!