Năm giờ rưỡi chiều, tui thiệt hối hận vì một lần ga lăng duy nhất trong đời mà rơi vào tình huống này. Nếu thời gian có thể quay lại mười phút trước đó, đừng nói là hoa khôi lớp, cho dù là hot girl trường chạy tới ôm đùi cũng không thể ngăn được quyết tâm muốn về nhà của tui! Ló đầu ra nhìn một màn đấm đá bạo lực đang có xu hướng lan rộng qua bên này, tui thụt cổ, khép sát cửa lại, hai hàng nước mắt lặng yên rơi như mì sợi. Má, hết chỗ đánh nhau rồi hay sao mà lựa ngay trước cửa toilet công cộng vậy mấy cha? Bộ không thể tìm nơi thơm tho hơn với có background hoành tráng hơn được à? Tui ân hận quá, đi về thì đi về đi, còn ghé quán chè làm chi rồi ăn cho chọt bụng. Chọt bụng thì chọt bụng đi, cùng lắm ngồi xuống vận công một chút là ép nó trở lại được rồi, tự dưng hào phóng nhét hai ngàn cho thùng quyên góp làm gì rồi có vào mà không có ra, bị kẹt với đám trẻ trâu tăng động này. Tui ân hận quá, ân hận quá mà! Đang lúc hai phe y như phim kiếm hiệp tung ra vô số đòn làm mù mắt chó của…
Tác giả: