Tác giả:

"Tôi đã nói với mấy người rồi, đây chỉ là bệnh cũ thôi, chỉ cần uống thuốc và nghỉ ngơi thật tốt là được rồi." - Triệu Vân Lan cau chặt mày, khuôn mặt tuấn tú hiện lên vẻ phật ý, nhưng chỉ tiếc rằng lần này lão đại của tổ điều tra đặc biệt quá yếu ớt, người còn không nhích nổi thì nói làm sao được mấy kẻ cấp dưới cứng đầu. "Không cần nói nhiều, hiếm khi mới thấy được bộ dạng muốn đấm người mà không đấm được của cục trưởng Triệu, chúng tôi làm sao có thể bỏ qua? Dù sao tiền lương tháng này của chúng tôi cũng mất hết rồi, để tôi xem cậu lấy gì để uy h**p mọi người?" - Lâm Tĩnh nâng cằm, trên mặt xuất hiện sự vui vẻ, tay anh vẫn nắm chặt lấy tay y, khiến Triệu Vân Lan muốn giãy cũng không được. "Được được, giờ tạo phản hết rồi có đúng không? Không muốn tiền lương nữa chứ gì? Được thôi, lúc đó đừng có khóc lóc mà cầu xin tôi phát lương. Muốn năm mới có tiền lương mang về thì mau thả tôi ra." - Triệu Vân Lan nghiến răng nghiến lợi nói. "Hì hì, lúc ấy rồi tính sau." - Chúc Hồng nhe răng…

Truyện chữ