Tạ Đạc Duệ là trưởng tử của Tạ gia, nhỏ hơn thì có thêm mấy đứa em họ, hắn chưa bao giờ làm tốt vai trò của một người anh gương mẫu, nổi danh ngoan liệt toàn bộ quân khu đại viện, giỏi đánh nhau ẩu đả. Ở niên đại 90, vị thiếu niên này nằm mơ cũng không nghĩ tới, chính mình sẽ ở cái tuổi này vừa bước ra cửa liền vui vẻ thành cha. Trong bụi cây rậm rạp là một đứa bé cả người đen ngòm như mực, mặt chôn trong đầu gối nên không thể thấy rõ, nhưng từ những bộ phận lộ ra bên ngoài cũng có thể thấy được cơn mưa to vừa rồi càng làm bộ dáng của nó thêm chật vật, một chút tác dụng làm cho nó sạch sẽ hơn cũng không có. Bởi vậy có thể nói, toàn thân bẩn đến không thể bẩn hơn. Chính mình đang ôm trái bóng rổ ngồi bên cạnh muốn an ủi đứa bé này. Tạ Đạc Duệ nhìn cục mực nho nhỏ kia một hồi, xác nhận nó sẽ không bởi sự xuất hiện của mình mà ngẩng đầu lên, vì thế đành phải vươn tay khều khều mấy cái: “Nè, sao em lại ngồi ở đây?” Sau đó cục than nhỏ liền ngã. Tạ Đạc Duệ: “…” Gương mặt đứa bé nhìn cũng…
Tác giả: