Tác giả:

Địa phủ — Bốn phía căn phòng của diêm vương dưới ánh nến lộ vẻ âm trầm cổ xưa, ánh nến mang theo lửa xanh cứ đong đưa bất định bởi gió tà, dưới sự ấm áp của ánh sáng và bóng tối hòa quyên vào nhau chỉ có thể mang máng trông thấy chính giữa đặt một chiếc bàn lớn, phía sau bàn là một người, mặc quan bào, khuôn mặt chữ điền, đôi mặt dưới mái tóc dày trong bóng tối nhạt nhòa ngọn đèn lộ vẻ chói lọi hữu thần, không cần phỏng đoán, đích thị là người nắm quyền địa phủ – Diêm vương. Lúc này hắn đang dùng bàn tay to lật quyển sách dày, mặt bàn hiện ra cực kỳ bừa bộn khiến có phần làm giảm đi uy nghiêm của hắn, bình thường lại tăng thêm một chút nhu hòa. Một hồi trầm ngâm, diêm vương mới ngẩn đầu nhìn xuống, trước chiếc bàn cao là một người đang quỳ gối, y đã qua vong xuyên* sắc mặt giờ tái nhợt, hai mắt vô thần, vẻ mặt đờ đẫn, nhưng đôi tay lại gắt gao mà nắm, tựa hồ như đang đấu tranh gì đó. (Vong xuyên: là một con sông ở dưới địa phủ, linh hồi người chết đi qua đó đều sẽ quên hết mọi chuyện…

Truyện chữ