Tác giả:

Sau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được…

Chương 164

Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang SơnTác giả: Du KỳTruyện Đô Thị, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngSau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được… Kim Phi lắc đầu ngăn Thiết Chùy lại: “Đưa hắn và mấy tên thổ phỉ khác vào cùng một chỗ, rồi đưa đến huyện phủ nhận thưởng đi”.   “Vâng!”   Mặc dù Thiết Chùy khá buồn bực với quyết định của Kim Phi, nhưng hắn đã quen với việc nghe lệnh, túm lấy cổ áo tên cầm đầu xách hắn ta đến chỗ nhóm bắt giữ.   Đến khi Thiết Chùy và tên đầu đầu đi khỏi đó, Trịnh Phương mới hỏi: “Tiên sinh, ta không tin hắn ta không biết chỗ chống lưng là ai, tại sao ngài không để Thiết Chùy hỏi rõ ràng?”  Advertisement Khánh Mộ Lam đứng một bên cũng cáu kỉnh nhìn Kim Phi.   “Hỏi ra được thì thế nào?”   Kim Phi cười hỏi ngược lại: “Lẽ nào lao đến huyện phủ giết đại lão gia sao?”  Advertisement Giết Chu sư gia đó là vì ông ta tự mình đưa đến tận cửa, Kim Phi lại nắm giữ đầy đủ chứng cứ nên giết Chu sư gia cũng không ai dám nói gì.   Nhưng bây giờ Kim Phi không có bất kỳ chứng cứ gì.   Hơn nữa y tin chắc xảy ra chuyện của Chu sư gia này, đại lão gia hỗ trợ sông Cửu Lí chắc chắn sẽ cẩn thận hơn nhiều, sẽ không để lại chứng cứ gì, càng không ngu ngốc đi đến làng Tây Hà.   Giết Chu sư gia chỉ là để giết gà dọa khỉ, dọa đám đại lão gia huyện phủ để chúng nghĩ mình là một tên điên có thể làm loạn bất cứ lúc nào.   Nhưng không có chứng cứ mà chạy đến huyện phủ giết người thì thật sự trở thành kẻ điên rồi đấy.   Đến lúc đó Khánh Hoài cũng không bảo vệ được y.   “Đời người hiếm khi hồ đồ mà”.   Kim Phi khẽ cười vỗ vai Trịnh Phương: “Lát nữa gọi một người đến huyện phủ, bảo họ phải đội kiểm tra đến khám nghiệm thi thể, tiện thể nhận thưởng”.   Thổ phỉ sông Cửu Lí không có mấy danh tiếng, tiền thưởng cũng không cao bằng tiền thưởng của bọn thổ phỉ núi Thiết Quán.   Nhưng có cũng hơn không, huống gì Kim Phi cũng ghét người đứng sau chống lưng cho sông Cửu Lí.   Giao dốc Dã Cẩu cho Trịnh Phương xử lý, Kim Phi và Khánh Mộ Lam dẫn theo thương binh và nữ binh quay về làng Tây Hồ.   Trên đường về, Kim Phi quay sang nhìn Khánh Mộ Lam đi bên cạnh, cười hỏi: “Sao thế, còn chưa hoàn hồn à?”   Từ lúc gặp đến giờ, Khánh Mộ Lam ngoài mấy câu lúc vừa gặp mặt ra thì những lúc khác đều im lặng không nói gì.   Đây không phải là tính cách của Khánh Mộ Lam.   Hơn nữa Kim Phi còn nhìn thấy cánh tay cô ấy từ nãy đến giờ vẫn cứ run như thế.   Đây là tình trạng sẽ xuất hiện sau khi nhiều binh sĩ lần đầu tham gia chiến tranh.   Không chỉ vì cánh tay không còn sức trong chiến đấu mà cũng là biểu hiện của sự sợ hãi trong trận chiến.  

Kim Phi lắc đầu ngăn Thiết Chùy lại: “Đưa hắn và mấy tên thổ phỉ khác vào cùng một chỗ, rồi đưa đến huyện phủ nhận thưởng đi”.  

 

“Vâng!”  

 

Mặc dù Thiết Chùy khá buồn bực với quyết định của Kim Phi, nhưng hắn đã quen với việc nghe lệnh, túm lấy cổ áo tên cầm đầu xách hắn ta đến chỗ nhóm bắt giữ.  

 

Đến khi Thiết Chùy và tên đầu đầu đi khỏi đó, Trịnh Phương mới hỏi: “Tiên sinh, ta không tin hắn ta không biết chỗ chống lưng là ai, tại sao ngài không để Thiết Chùy hỏi rõ ràng?”  

Advertisement

 

Khánh Mộ Lam đứng một bên cũng cáu kỉnh nhìn Kim Phi.  

 

“Hỏi ra được thì thế nào?”  

 

Kim Phi cười hỏi ngược lại: “Lẽ nào lao đến huyện phủ giết đại lão gia sao?”  

Advertisement

 

Giết Chu sư gia đó là vì ông ta tự mình đưa đến tận cửa, Kim Phi lại nắm giữ đầy đủ chứng cứ nên giết Chu sư gia cũng không ai dám nói gì.  

 

Nhưng bây giờ Kim Phi không có bất kỳ chứng cứ gì.  

 

Hơn nữa y tin chắc xảy ra chuyện của Chu sư gia này, đại lão gia hỗ trợ sông Cửu Lí chắc chắn sẽ cẩn thận hơn nhiều, sẽ không để lại chứng cứ gì, càng không ngu ngốc đi đến làng Tây Hà.  

 

Giết Chu sư gia chỉ là để giết gà dọa khỉ, dọa đám đại lão gia huyện phủ để chúng nghĩ mình là một tên điên có thể làm loạn bất cứ lúc nào.  

 

Nhưng không có chứng cứ mà chạy đến huyện phủ giết người thì thật sự trở thành kẻ điên rồi đấy.  

 

Đến lúc đó Khánh Hoài cũng không bảo vệ được y.  

 

“Đời người hiếm khi hồ đồ mà”.  

 

Kim Phi khẽ cười vỗ vai Trịnh Phương: “Lát nữa gọi một người đến huyện phủ, bảo họ phải đội kiểm tra đến khám nghiệm thi thể, tiện thể nhận thưởng”.  

 

Thổ phỉ sông Cửu Lí không có mấy danh tiếng, tiền thưởng cũng không cao bằng tiền thưởng của bọn thổ phỉ núi Thiết Quán.  

 

Nhưng có cũng hơn không, huống gì Kim Phi cũng ghét người đứng sau chống lưng cho sông Cửu Lí.  

 

Giao dốc Dã Cẩu cho Trịnh Phương xử lý, Kim Phi và Khánh Mộ Lam dẫn theo thương binh và nữ binh quay về làng Tây Hồ.  

 

Trên đường về, Kim Phi quay sang nhìn Khánh Mộ Lam đi bên cạnh, cười hỏi: “Sao thế, còn chưa hoàn hồn à?”  

 

Từ lúc gặp đến giờ, Khánh Mộ Lam ngoài mấy câu lúc vừa gặp mặt ra thì những lúc khác đều im lặng không nói gì.  

 

Đây không phải là tính cách của Khánh Mộ Lam.  

 

Hơn nữa Kim Phi còn nhìn thấy cánh tay cô ấy từ nãy đến giờ vẫn cứ run như thế.  

 

Đây là tình trạng sẽ xuất hiện sau khi nhiều binh sĩ lần đầu tham gia chiến tranh.  

 

Không chỉ vì cánh tay không còn sức trong chiến đấu mà cũng là biểu hiện của sự sợ hãi trong trận chiến.  

Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang SơnTác giả: Du KỳTruyện Đô Thị, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngSau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được… Kim Phi lắc đầu ngăn Thiết Chùy lại: “Đưa hắn và mấy tên thổ phỉ khác vào cùng một chỗ, rồi đưa đến huyện phủ nhận thưởng đi”.   “Vâng!”   Mặc dù Thiết Chùy khá buồn bực với quyết định của Kim Phi, nhưng hắn đã quen với việc nghe lệnh, túm lấy cổ áo tên cầm đầu xách hắn ta đến chỗ nhóm bắt giữ.   Đến khi Thiết Chùy và tên đầu đầu đi khỏi đó, Trịnh Phương mới hỏi: “Tiên sinh, ta không tin hắn ta không biết chỗ chống lưng là ai, tại sao ngài không để Thiết Chùy hỏi rõ ràng?”  Advertisement Khánh Mộ Lam đứng một bên cũng cáu kỉnh nhìn Kim Phi.   “Hỏi ra được thì thế nào?”   Kim Phi cười hỏi ngược lại: “Lẽ nào lao đến huyện phủ giết đại lão gia sao?”  Advertisement Giết Chu sư gia đó là vì ông ta tự mình đưa đến tận cửa, Kim Phi lại nắm giữ đầy đủ chứng cứ nên giết Chu sư gia cũng không ai dám nói gì.   Nhưng bây giờ Kim Phi không có bất kỳ chứng cứ gì.   Hơn nữa y tin chắc xảy ra chuyện của Chu sư gia này, đại lão gia hỗ trợ sông Cửu Lí chắc chắn sẽ cẩn thận hơn nhiều, sẽ không để lại chứng cứ gì, càng không ngu ngốc đi đến làng Tây Hà.   Giết Chu sư gia chỉ là để giết gà dọa khỉ, dọa đám đại lão gia huyện phủ để chúng nghĩ mình là một tên điên có thể làm loạn bất cứ lúc nào.   Nhưng không có chứng cứ mà chạy đến huyện phủ giết người thì thật sự trở thành kẻ điên rồi đấy.   Đến lúc đó Khánh Hoài cũng không bảo vệ được y.   “Đời người hiếm khi hồ đồ mà”.   Kim Phi khẽ cười vỗ vai Trịnh Phương: “Lát nữa gọi một người đến huyện phủ, bảo họ phải đội kiểm tra đến khám nghiệm thi thể, tiện thể nhận thưởng”.   Thổ phỉ sông Cửu Lí không có mấy danh tiếng, tiền thưởng cũng không cao bằng tiền thưởng của bọn thổ phỉ núi Thiết Quán.   Nhưng có cũng hơn không, huống gì Kim Phi cũng ghét người đứng sau chống lưng cho sông Cửu Lí.   Giao dốc Dã Cẩu cho Trịnh Phương xử lý, Kim Phi và Khánh Mộ Lam dẫn theo thương binh và nữ binh quay về làng Tây Hồ.   Trên đường về, Kim Phi quay sang nhìn Khánh Mộ Lam đi bên cạnh, cười hỏi: “Sao thế, còn chưa hoàn hồn à?”   Từ lúc gặp đến giờ, Khánh Mộ Lam ngoài mấy câu lúc vừa gặp mặt ra thì những lúc khác đều im lặng không nói gì.   Đây không phải là tính cách của Khánh Mộ Lam.   Hơn nữa Kim Phi còn nhìn thấy cánh tay cô ấy từ nãy đến giờ vẫn cứ run như thế.   Đây là tình trạng sẽ xuất hiện sau khi nhiều binh sĩ lần đầu tham gia chiến tranh.   Không chỉ vì cánh tay không còn sức trong chiến đấu mà cũng là biểu hiện của sự sợ hãi trong trận chiến.  

Chương 164