Tác giả:

Sau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được…

Chương 179

Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang SơnTác giả: Du KỳTruyện Đô Thị, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngSau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được…  Có thể kiên trì đến giờ hẳn sẽ không có người bỏ cuộc.   Thật ra Kim Phi đoán cũng đúng, sáng hôm sau lúc y đến Đả Cốc Trường lần nữa, tám cô gái đều vẫn còn ở đó, không ai nửa đêm từ bỏ cả.   Đêm tối khó khăn nhất cũng có thể kiên trì được, dĩ nhiên ban ngày sẽ không có người bỏ cuộc.   Đến lúc ăn trưa, Kim Phi bảo Lưu Thiết mở các láng ra cho các cô gái ra ngoài.   AdvertisementNgoài Chu Cẩm, bảy cô gái khác đều ngồi xổm xuống đất bật khóc.   Mùi máu tanh thoang thoảng, thi thể mặt mày dữ tợn, không gian chật hẹp bức bối, màn đêm yên tĩnh…   Một ngày một đêm vừa rồi quả thật quá khó khăn với họ, họ có ý muốn từ bỏ không chỉ một lần.  Advertisement Nhưng họ vừa nghĩ đến mấy tên thổ phỉ hung ác và chiến trường dữ dội, cảnh khó khăn trong nhà, các cô vẫn cắn răng kiên trì.   “Chúc mừng các cô đã qua được cửa ải đầu tiên”.   Kim Phi tỏ ý Thiết Chùy ôm quần áo ra: “Đây là đồng phục mới của các cô, Chu Cẩm, cô tạm thời đảm nhận đội trưởng đội quân y, dẫn mọi người đi tắm, thay đồ ăn cơm rồi đến mái chòi sau núi tìm ta”.   Cựu binh và binh lính nữ đều huấn luyện ở sau núi, Trương Lương tìm người dựng vài mái chòi ở sau núi để bình thường có chỗ nghỉ ngơi.   Kim Phi cần một nơi làm nơi dạy học của y.   “Vâng!”   Chu Cẩm bước đến ôm lấy quần áo, đỡ mấy cô gái sợ hãi đến mức hai chân mềm nhũn dậy.   Đợi các cô gái đi rồi, Lưu Thiết bước đến hỏi: “Kim Phi, lều này và thi thể thổ phỉ phải làm sao?”   “Lều thì cứ gỡ đi, còn thi thể đưa đến sau núi, buổi chiều ta còn dùng”.   Trường y đời trước không biết đã tốn bao nhiêu công sức để tìm thi thể cho học sinh nghiên cứu.   Đây cũng là nhờ tiêu diệt bọn thổ phỉ, nếu không bảo Kim Phi đi tìm vài thi thể cũng không dễ.   Cũng không thể giết bừa vài người chứ?   Kim Phi không làm được chuyện này.   Chỉ có thể tận dụng mấy thi thể của thổ phỉ để dạy vậy.   “Thi thể có tác dụng gì?”, Lưu Thiết khó hiểu hỏi.   “Nếu cậu muốn biết thì buổi chiều đến xem chẳng phải được rồi sao?”   Kim Phi xua tay, dẫn Thiết Chùy rời đi.   “Còn giấu ta nữa…”  

 Có thể kiên trì đến giờ hẳn sẽ không có người bỏ cuộc.  

 

Thật ra Kim Phi đoán cũng đúng, sáng hôm sau lúc y đến Đả Cốc Trường lần nữa, tám cô gái đều vẫn còn ở đó, không ai nửa đêm từ bỏ cả.  

 

Đêm tối khó khăn nhất cũng có thể kiên trì được, dĩ nhiên ban ngày sẽ không có người bỏ cuộc.  

 

Đến lúc ăn trưa, Kim Phi bảo Lưu Thiết mở các láng ra cho các cô gái ra ngoài.  

 

Advertisement

Ngoài Chu Cẩm, bảy cô gái khác đều ngồi xổm xuống đất bật khóc.  

 

Mùi máu tanh thoang thoảng, thi thể mặt mày dữ tợn, không gian chật hẹp bức bối, màn đêm yên tĩnh…  

 

Một ngày một đêm vừa rồi quả thật quá khó khăn với họ, họ có ý muốn từ bỏ không chỉ một lần.  

Advertisement

 

Nhưng họ vừa nghĩ đến mấy tên thổ phỉ hung ác và chiến trường dữ dội, cảnh khó khăn trong nhà, các cô vẫn cắn răng kiên trì.  

 

“Chúc mừng các cô đã qua được cửa ải đầu tiên”.  

 

Kim Phi tỏ ý Thiết Chùy ôm quần áo ra: “Đây là đồng phục mới của các cô, Chu Cẩm, cô tạm thời đảm nhận đội trưởng đội quân y, dẫn mọi người đi tắm, thay đồ ăn cơm rồi đến mái chòi sau núi tìm ta”.  

 

Cựu binh và binh lính nữ đều huấn luyện ở sau núi, Trương Lương tìm người dựng vài mái chòi ở sau núi để bình thường có chỗ nghỉ ngơi.  

 

Kim Phi cần một nơi làm nơi dạy học của y.  

 

“Vâng!”  

 

Chu Cẩm bước đến ôm lấy quần áo, đỡ mấy cô gái sợ hãi đến mức hai chân mềm nhũn dậy.  

 

Đợi các cô gái đi rồi, Lưu Thiết bước đến hỏi: “Kim Phi, lều này và thi thể thổ phỉ phải làm sao?”  

 

“Lều thì cứ gỡ đi, còn thi thể đưa đến sau núi, buổi chiều ta còn dùng”.  

 

Trường y đời trước không biết đã tốn bao nhiêu công sức để tìm thi thể cho học sinh nghiên cứu.  

 

Đây cũng là nhờ tiêu diệt bọn thổ phỉ, nếu không bảo Kim Phi đi tìm vài thi thể cũng không dễ.  

 

Cũng không thể giết bừa vài người chứ?  

 

Kim Phi không làm được chuyện này.  

 

Chỉ có thể tận dụng mấy thi thể của thổ phỉ để dạy vậy.  

 

“Thi thể có tác dụng gì?”, Lưu Thiết khó hiểu hỏi.  

 

“Nếu cậu muốn biết thì buổi chiều đến xem chẳng phải được rồi sao?”  

 

Kim Phi xua tay, dẫn Thiết Chùy rời đi.  

 

“Còn giấu ta nữa…”  

Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang SơnTác giả: Du KỳTruyện Đô Thị, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngSau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được…  Có thể kiên trì đến giờ hẳn sẽ không có người bỏ cuộc.   Thật ra Kim Phi đoán cũng đúng, sáng hôm sau lúc y đến Đả Cốc Trường lần nữa, tám cô gái đều vẫn còn ở đó, không ai nửa đêm từ bỏ cả.   Đêm tối khó khăn nhất cũng có thể kiên trì được, dĩ nhiên ban ngày sẽ không có người bỏ cuộc.   Đến lúc ăn trưa, Kim Phi bảo Lưu Thiết mở các láng ra cho các cô gái ra ngoài.   AdvertisementNgoài Chu Cẩm, bảy cô gái khác đều ngồi xổm xuống đất bật khóc.   Mùi máu tanh thoang thoảng, thi thể mặt mày dữ tợn, không gian chật hẹp bức bối, màn đêm yên tĩnh…   Một ngày một đêm vừa rồi quả thật quá khó khăn với họ, họ có ý muốn từ bỏ không chỉ một lần.  Advertisement Nhưng họ vừa nghĩ đến mấy tên thổ phỉ hung ác và chiến trường dữ dội, cảnh khó khăn trong nhà, các cô vẫn cắn răng kiên trì.   “Chúc mừng các cô đã qua được cửa ải đầu tiên”.   Kim Phi tỏ ý Thiết Chùy ôm quần áo ra: “Đây là đồng phục mới của các cô, Chu Cẩm, cô tạm thời đảm nhận đội trưởng đội quân y, dẫn mọi người đi tắm, thay đồ ăn cơm rồi đến mái chòi sau núi tìm ta”.   Cựu binh và binh lính nữ đều huấn luyện ở sau núi, Trương Lương tìm người dựng vài mái chòi ở sau núi để bình thường có chỗ nghỉ ngơi.   Kim Phi cần một nơi làm nơi dạy học của y.   “Vâng!”   Chu Cẩm bước đến ôm lấy quần áo, đỡ mấy cô gái sợ hãi đến mức hai chân mềm nhũn dậy.   Đợi các cô gái đi rồi, Lưu Thiết bước đến hỏi: “Kim Phi, lều này và thi thể thổ phỉ phải làm sao?”   “Lều thì cứ gỡ đi, còn thi thể đưa đến sau núi, buổi chiều ta còn dùng”.   Trường y đời trước không biết đã tốn bao nhiêu công sức để tìm thi thể cho học sinh nghiên cứu.   Đây cũng là nhờ tiêu diệt bọn thổ phỉ, nếu không bảo Kim Phi đi tìm vài thi thể cũng không dễ.   Cũng không thể giết bừa vài người chứ?   Kim Phi không làm được chuyện này.   Chỉ có thể tận dụng mấy thi thể của thổ phỉ để dạy vậy.   “Thi thể có tác dụng gì?”, Lưu Thiết khó hiểu hỏi.   “Nếu cậu muốn biết thì buổi chiều đến xem chẳng phải được rồi sao?”   Kim Phi xua tay, dẫn Thiết Chùy rời đi.   “Còn giấu ta nữa…”  

Chương 179