Sau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được…
Chương 207
Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang SơnTác giả: Du KỳTruyện Đô Thị, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngSau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được… Các binh lính nam cảm thấy đàn ông lại ra tay đánh phụ nữ thì không hay, mà các binh lính nữ vốn dĩ đã gấp đôi các binh lính nam, thấy bọn họ đứng im không động đậy cũng không tiện ra tay. “Còn đứng ngây ra đấy làm gì? Ra tay đi!” Khánh Mộ Lam nhìn thấy cảnh này liến tức giận, cầm một chiếc đao chiến không lưỡi lên, đi tới trước hàng binh lính nữ: “Lên cho ta!” Nói xong liền cầm trường đao lao về phía trận địa của các binh lính nam. AdvertisementLão đại ra tay rồi, các binh lính nữ không còn cách nào khác, chỉ đành lao đi theo Khánh Mộ Lam. A Mai cũng muốn đi nhưng lại bị Kim Phi ngăn lại. “Vốn dĩ số lượng binh lính nữ đã chiếm ưu thế rồi, cô đừng đi nữa”. AdvertisementA Mai là cao thủ được huấn luyện từ nhỏ, một mình chiến đấu cũng có thể khiến cho ba cựu binh không thể tiếp cận được. Tuyển thủ như vậy nếu như đặt vào trong thế trận hoàn toàn có thể phá hủy cục diện cân bằng của hai bên. “Nhưng nhỡ tiểu thư bị thương thì sao?” A Mai khẽ cau mày. “Bị thương rồi thì tìm lang trung chữa cho, hơn nữa cô ấy còn mặc bộ áo giáp tốt như vậy, làm sao có thể dễ dàng bị thương được”. Kim Phi nói: “Cô hiểu tiểu thư nhà cô hơn ta, đáng lẽ nên biết rằng cô ấy cũng không hi vọng cô ra tay”. A Mai ngầm thừa nhận, Khánh Mộ Lam quả thực đã từng dặn dò cô ấy, không muốn cô ấy ra mặt, A Mai nghĩ một chút rồi nói: “Ta không ra tay, nhưng đứng ở bên cạnh xem, nếu như tiểu thư gặp nguy hiểm thì có thể kịp thời ngăn cản”. “Vậy cũng được”. Kim Phi bỏ tay khỏi vai A Mai. Khi hai người đang nói chuyện, Khánh Mộ Lam đã cùng các binh lính nữ lao lên dốc. Các binh lính nam lúc này vẫn chưa hoàn toàn giải tỏa hết, kháng cự rất bị động, đa phần chỉ là làm cho có. Chỉ trong ba phút ngắn ngủi, toàn bộ binh lính nam trên người đều đã xuất hiện một vết màu đỏ. Lá cờ cũng bị kéo ra. Binh lính nam thua rồi, còn thua thảm hại như vậy, khiến cho Kim Phi cảm thấy vô cùng tức giận. Lúc này sắc mặt của y khó coi vô cùng. “Các người đang làm gì vậy?” Kim Phi đứng ở trước phương trận của binh lính nam, tức giận nói: “Đây là diễn tập thực chiến, cần phải coi như một chiến trường thực sự, lẽ nào trên chiến trường, nếu kẻ địch của các ngươi là một nhóm phụ nữ thì các ngươi không ra tay nữa sao? Để mặc cho bọn họ chém giết sao?” Đám binh lính nam bị Kim Phi mắng cho không ngóc đầu lên được, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy không thỏa đáng.
Các binh lính nam cảm thấy đàn ông lại ra tay đánh phụ nữ thì không hay, mà các binh lính nữ vốn dĩ đã gấp đôi các binh lính nam, thấy bọn họ đứng im không động đậy cũng không tiện ra tay.
“Còn đứng ngây ra đấy làm gì? Ra tay đi!”
Khánh Mộ Lam nhìn thấy cảnh này liến tức giận, cầm một chiếc đao chiến không lưỡi lên, đi tới trước hàng binh lính nữ: “Lên cho ta!”
Nói xong liền cầm trường đao lao về phía trận địa của các binh lính nam.
Advertisement
Lão đại ra tay rồi, các binh lính nữ không còn cách nào khác, chỉ đành lao đi theo Khánh Mộ Lam.
A Mai cũng muốn đi nhưng lại bị Kim Phi ngăn lại.
“Vốn dĩ số lượng binh lính nữ đã chiếm ưu thế rồi, cô đừng đi nữa”.
Advertisement
A Mai là cao thủ được huấn luyện từ nhỏ, một mình chiến đấu cũng có thể khiến cho ba cựu binh không thể tiếp cận được.
Tuyển thủ như vậy nếu như đặt vào trong thế trận hoàn toàn có thể phá hủy cục diện cân bằng của hai bên.
“Nhưng nhỡ tiểu thư bị thương thì sao?”
A Mai khẽ cau mày.
“Bị thương rồi thì tìm lang trung chữa cho, hơn nữa cô ấy còn mặc bộ áo giáp tốt như vậy, làm sao có thể dễ dàng bị thương được”.
Kim Phi nói: “Cô hiểu tiểu thư nhà cô hơn ta, đáng lẽ nên biết rằng cô ấy cũng không hi vọng cô ra tay”.
A Mai ngầm thừa nhận, Khánh Mộ Lam quả thực đã từng dặn dò cô ấy, không muốn cô ấy ra mặt, A Mai nghĩ một chút rồi nói:
“Ta không ra tay, nhưng đứng ở bên cạnh xem, nếu như tiểu thư gặp nguy hiểm thì có thể kịp thời ngăn cản”.
“Vậy cũng được”.
Kim Phi bỏ tay khỏi vai A Mai.
Khi hai người đang nói chuyện, Khánh Mộ Lam đã cùng các binh lính nữ lao lên dốc.
Các binh lính nam lúc này vẫn chưa hoàn toàn giải tỏa hết, kháng cự rất bị động, đa phần chỉ là làm cho có.
Chỉ trong ba phút ngắn ngủi, toàn bộ binh lính nam trên người đều đã xuất hiện một vết màu đỏ.
Lá cờ cũng bị kéo ra.
Binh lính nam thua rồi, còn thua thảm hại như vậy, khiến cho Kim Phi cảm thấy vô cùng tức giận.
Lúc này sắc mặt của y khó coi vô cùng.
“Các người đang làm gì vậy?”
Kim Phi đứng ở trước phương trận của binh lính nam, tức giận nói: “Đây là diễn tập thực chiến, cần phải coi như một chiến trường thực sự, lẽ nào trên chiến trường, nếu kẻ địch của các ngươi là một nhóm phụ nữ thì các ngươi không ra tay nữa sao? Để mặc cho bọn họ chém giết sao?”
Đám binh lính nam bị Kim Phi mắng cho không ngóc đầu lên được, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy không thỏa đáng.
Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang SơnTác giả: Du KỳTruyện Đô Thị, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngSau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được… Các binh lính nam cảm thấy đàn ông lại ra tay đánh phụ nữ thì không hay, mà các binh lính nữ vốn dĩ đã gấp đôi các binh lính nam, thấy bọn họ đứng im không động đậy cũng không tiện ra tay. “Còn đứng ngây ra đấy làm gì? Ra tay đi!” Khánh Mộ Lam nhìn thấy cảnh này liến tức giận, cầm một chiếc đao chiến không lưỡi lên, đi tới trước hàng binh lính nữ: “Lên cho ta!” Nói xong liền cầm trường đao lao về phía trận địa của các binh lính nam. AdvertisementLão đại ra tay rồi, các binh lính nữ không còn cách nào khác, chỉ đành lao đi theo Khánh Mộ Lam. A Mai cũng muốn đi nhưng lại bị Kim Phi ngăn lại. “Vốn dĩ số lượng binh lính nữ đã chiếm ưu thế rồi, cô đừng đi nữa”. AdvertisementA Mai là cao thủ được huấn luyện từ nhỏ, một mình chiến đấu cũng có thể khiến cho ba cựu binh không thể tiếp cận được. Tuyển thủ như vậy nếu như đặt vào trong thế trận hoàn toàn có thể phá hủy cục diện cân bằng của hai bên. “Nhưng nhỡ tiểu thư bị thương thì sao?” A Mai khẽ cau mày. “Bị thương rồi thì tìm lang trung chữa cho, hơn nữa cô ấy còn mặc bộ áo giáp tốt như vậy, làm sao có thể dễ dàng bị thương được”. Kim Phi nói: “Cô hiểu tiểu thư nhà cô hơn ta, đáng lẽ nên biết rằng cô ấy cũng không hi vọng cô ra tay”. A Mai ngầm thừa nhận, Khánh Mộ Lam quả thực đã từng dặn dò cô ấy, không muốn cô ấy ra mặt, A Mai nghĩ một chút rồi nói: “Ta không ra tay, nhưng đứng ở bên cạnh xem, nếu như tiểu thư gặp nguy hiểm thì có thể kịp thời ngăn cản”. “Vậy cũng được”. Kim Phi bỏ tay khỏi vai A Mai. Khi hai người đang nói chuyện, Khánh Mộ Lam đã cùng các binh lính nữ lao lên dốc. Các binh lính nam lúc này vẫn chưa hoàn toàn giải tỏa hết, kháng cự rất bị động, đa phần chỉ là làm cho có. Chỉ trong ba phút ngắn ngủi, toàn bộ binh lính nam trên người đều đã xuất hiện một vết màu đỏ. Lá cờ cũng bị kéo ra. Binh lính nam thua rồi, còn thua thảm hại như vậy, khiến cho Kim Phi cảm thấy vô cùng tức giận. Lúc này sắc mặt của y khó coi vô cùng. “Các người đang làm gì vậy?” Kim Phi đứng ở trước phương trận của binh lính nam, tức giận nói: “Đây là diễn tập thực chiến, cần phải coi như một chiến trường thực sự, lẽ nào trên chiến trường, nếu kẻ địch của các ngươi là một nhóm phụ nữ thì các ngươi không ra tay nữa sao? Để mặc cho bọn họ chém giết sao?” Đám binh lính nam bị Kim Phi mắng cho không ngóc đầu lên được, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy không thỏa đáng.