Sau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được…
Chương 249
Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang SơnTác giả: Du KỳTruyện Đô Thị, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngSau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được… Hầu hết những người có tiền đến thanh lâu dự buổi Trà Vây đều là con nhà giàu, có đọc sách, có thể không biết làm thơ nhưng vẫn có những kỹ năng cảm thụ cơ bản. Mặc dù cảm thấy khó chịu, nhưng phải thừa nhận rằng bài thơ này hay hơn tất cả các bài thơ trước. Ánh mắt Đường Tiểu Bắc nhìn Kim Phi cũng thay đổi. AdvertisementCô ấy đã chuẩn bị kỹ cho Kim Phi, nhưng bây giờ có vẻ như không cần nữa rồi. "Kim công tử thật sự quá khen rồi!" Đường Tiểu Bắc cúi đầu với Kim Phi: "Không biết Tiểu Bắc có vinh hạnh mời tiên sinh ngồi trong phòng một lát không?" Advertisement "Làm phiền cô nương rồi". Kim Phi đứng dậy và hành lễ đáp lại. Mục tiêu đến đây hôm nay đã đạt được. Nhưng biểu hiện của những công tử khác đều trở nên kỳ lạ. Một cô hầu gái lặng lẽ chạy ra ngoài trong khi không ai để ý. Khi Đường Tiểu Bắc tiễn những công tử khác và chuẩn bị đưa Kim Phi vào phòng, mụ tú bà già vội vã chạy đến và trực tiếp chặn cửa. Việc kiểm soát các cô gái trong thanh lâu rất nghiêm ngặt, nếu nói sai lời hoặc làm sai sẽ phải đối mặt với hình phạt rất nặng. Mụ tú bà sắp xếp người hầu, nói là để hầu hạ Đường Tiểu Bắc nhưng sự chất là để giám sát cô ấy. Tim Đường Tiểu Bắc thắt lại khi nhìn thấy mụ tú bà, nhưng vẫn giả vờ tươi cười hỏi: "Má mì, sao má mì lại ở đây?" "Ta nghe nói có một vị đại tài tử đến đây, nên ta đến xem chút". Tú bà nhìn Kim Phi cười: "Vị công tử này hẳn là Kim công tử, quả nhiên là một người tài hoa, chẳng trách khiến cho Tiểu Bắc cô nương mê mẩn..." Kim Phi không hề có ấn tượng tốt với gái trong thanh lâu, cũng không thèm nói chuyện với bà ta, liền trực tiếp ngắt lời mụ tú bà: "Nếu bà có chuyện muốn nói thì nói đi, đừng vong vo nữa". “Công tử quả là biết nói chuyện”, mụ tú bà cũng không khó chịu, vẫn cười: “Vậy thì ta sẽ nói thẳng, Tiểu Bắc rất được công tử yêu quý, muốn nói chuyện riêng cũng không sao, nhưng suy cho cùng, Tiểu Bắc vẫn là một cô gái trong trắng, cứ vậy dẫn vào khuê phòng, sợ rằng sẽ có đàm tiếu ... " "Được rồi, ta hiểu ý của bà rồi". Kim Phi ngắt lời mụ tú bà: "Ta chỉ muốn có vài lời với Tiểu Bắc cô nương thôi. Nếu bà lo lắng, bà có thể thu xếp chỗ".
Hầu hết những người có tiền đến thanh lâu dự buổi Trà Vây đều là con nhà giàu, có đọc sách, có thể không biết làm thơ nhưng vẫn có những kỹ năng cảm thụ cơ bản.
Mặc dù cảm thấy khó chịu, nhưng phải thừa nhận rằng bài thơ này hay hơn tất cả các bài thơ trước.
Ánh mắt Đường Tiểu Bắc nhìn Kim Phi cũng thay đổi.
Advertisement
Cô ấy đã chuẩn bị kỹ cho Kim Phi, nhưng bây giờ có vẻ như không cần nữa rồi.
"Kim công tử thật sự quá khen rồi!"
Đường Tiểu Bắc cúi đầu với Kim Phi: "Không biết Tiểu Bắc có vinh hạnh mời tiên sinh ngồi trong phòng một lát không?"
Advertisement
"Làm phiền cô nương rồi".
Kim Phi đứng dậy và hành lễ đáp lại.
Mục tiêu đến đây hôm nay đã đạt được.
Nhưng biểu hiện của những công tử khác đều trở nên kỳ lạ.
Một cô hầu gái lặng lẽ chạy ra ngoài trong khi không ai để ý.
Khi Đường Tiểu Bắc tiễn những công tử khác và chuẩn bị đưa Kim Phi vào phòng, mụ tú bà già vội vã chạy đến và trực tiếp chặn cửa.
Việc kiểm soát các cô gái trong thanh lâu rất nghiêm ngặt, nếu nói sai lời hoặc làm sai sẽ phải đối mặt với hình phạt rất nặng.
Mụ tú bà sắp xếp người hầu, nói là để hầu hạ Đường Tiểu Bắc nhưng sự chất là để giám sát cô ấy.
Tim Đường Tiểu Bắc thắt lại khi nhìn thấy mụ tú bà, nhưng vẫn giả vờ tươi cười hỏi: "Má mì, sao má mì lại ở đây?"
"Ta nghe nói có một vị đại tài tử đến đây, nên ta đến xem chút".
Tú bà nhìn Kim Phi cười: "Vị công tử này hẳn là Kim công tử, quả nhiên là một người tài hoa, chẳng trách khiến cho Tiểu Bắc cô nương mê mẩn..."
Kim Phi không hề có ấn tượng tốt với gái trong thanh lâu, cũng không thèm nói chuyện với bà ta, liền trực tiếp ngắt lời mụ tú bà: "Nếu bà có chuyện muốn nói thì nói đi, đừng vong vo nữa".
“Công tử quả là biết nói chuyện”, mụ tú bà cũng không khó chịu, vẫn cười: “Vậy thì ta sẽ nói thẳng, Tiểu Bắc rất được công tử yêu quý, muốn nói chuyện riêng cũng không sao, nhưng suy cho cùng, Tiểu Bắc vẫn là một cô gái trong trắng, cứ vậy dẫn vào khuê phòng, sợ rằng sẽ có đàm tiếu ... "
"Được rồi, ta hiểu ý của bà rồi".
Kim Phi ngắt lời mụ tú bà: "Ta chỉ muốn có vài lời với Tiểu Bắc cô nương thôi. Nếu bà lo lắng, bà có thể thu xếp chỗ".
Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang SơnTác giả: Du KỳTruyện Đô Thị, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngSau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được… Hầu hết những người có tiền đến thanh lâu dự buổi Trà Vây đều là con nhà giàu, có đọc sách, có thể không biết làm thơ nhưng vẫn có những kỹ năng cảm thụ cơ bản. Mặc dù cảm thấy khó chịu, nhưng phải thừa nhận rằng bài thơ này hay hơn tất cả các bài thơ trước. Ánh mắt Đường Tiểu Bắc nhìn Kim Phi cũng thay đổi. AdvertisementCô ấy đã chuẩn bị kỹ cho Kim Phi, nhưng bây giờ có vẻ như không cần nữa rồi. "Kim công tử thật sự quá khen rồi!" Đường Tiểu Bắc cúi đầu với Kim Phi: "Không biết Tiểu Bắc có vinh hạnh mời tiên sinh ngồi trong phòng một lát không?" Advertisement "Làm phiền cô nương rồi". Kim Phi đứng dậy và hành lễ đáp lại. Mục tiêu đến đây hôm nay đã đạt được. Nhưng biểu hiện của những công tử khác đều trở nên kỳ lạ. Một cô hầu gái lặng lẽ chạy ra ngoài trong khi không ai để ý. Khi Đường Tiểu Bắc tiễn những công tử khác và chuẩn bị đưa Kim Phi vào phòng, mụ tú bà già vội vã chạy đến và trực tiếp chặn cửa. Việc kiểm soát các cô gái trong thanh lâu rất nghiêm ngặt, nếu nói sai lời hoặc làm sai sẽ phải đối mặt với hình phạt rất nặng. Mụ tú bà sắp xếp người hầu, nói là để hầu hạ Đường Tiểu Bắc nhưng sự chất là để giám sát cô ấy. Tim Đường Tiểu Bắc thắt lại khi nhìn thấy mụ tú bà, nhưng vẫn giả vờ tươi cười hỏi: "Má mì, sao má mì lại ở đây?" "Ta nghe nói có một vị đại tài tử đến đây, nên ta đến xem chút". Tú bà nhìn Kim Phi cười: "Vị công tử này hẳn là Kim công tử, quả nhiên là một người tài hoa, chẳng trách khiến cho Tiểu Bắc cô nương mê mẩn..." Kim Phi không hề có ấn tượng tốt với gái trong thanh lâu, cũng không thèm nói chuyện với bà ta, liền trực tiếp ngắt lời mụ tú bà: "Nếu bà có chuyện muốn nói thì nói đi, đừng vong vo nữa". “Công tử quả là biết nói chuyện”, mụ tú bà cũng không khó chịu, vẫn cười: “Vậy thì ta sẽ nói thẳng, Tiểu Bắc rất được công tử yêu quý, muốn nói chuyện riêng cũng không sao, nhưng suy cho cùng, Tiểu Bắc vẫn là một cô gái trong trắng, cứ vậy dẫn vào khuê phòng, sợ rằng sẽ có đàm tiếu ... " "Được rồi, ta hiểu ý của bà rồi". Kim Phi ngắt lời mụ tú bà: "Ta chỉ muốn có vài lời với Tiểu Bắc cô nương thôi. Nếu bà lo lắng, bà có thể thu xếp chỗ".