Tác giả:

Sau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được…

Chương 270

Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang SơnTác giả: Du KỳTruyện Đô Thị, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngSau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được…  Tú bà vỗ ngực thở phào.   Hiện giờ giá trị của Đường Tiểu Bắc rất cao, nếu bị Kim Phi phá thân thì phiền phức.   Gánh nặng trong lòng rơi xuống, tú bà lại sợ đắc tội với vị thần tài này, nghĩ ngợi một chốc rồi dặn dò:   “Đi nói với ba người Tiểu Bạch, hôm nay không cần gặp khách nữa, đợi Kim tiên sinh và Tiểu Bắc nói chuyện xong, bảo họ đến phục vụ Kim tiên sinh”.   AdvertisementLần này Xuân Phong Lâu có bốn cô gái tham gia cuộc thi hoa khôi, để ôm chặt lấy chân Kim Phi, hy sinh ba ứng viên khác, bà ta cũng không tiếc.   “Ngoài ra, bảo lão Lương chuẩn bị, nếu Kim tiên sinh lại làm thơ cho Tiểu Bắc thì bảo ông ta nhanh chóng truyền ra ngoài, thêm chút sức cho phần thi ngày mai của Tiểu Bắc”.   “Vâng!”   AdvertisementNha hoàn nhanh chóng chạy ra ngoài.   Trong đình nghỉ mát, Kim Phi đã đưa bình thuốc nhỏ cho Đường Tiểu Bắc.   Hai người lại kiểm tra lại kế hoạch, sau khi xác định không có sơ suất gì, Kim Phi đứng lên nói: “Ngày mai là cuộc thi hoa khôi, cô chuẩn bị thật tốt”.   “Ừ”.   Đường Tiểu Bắc gật đầu.   “Vậy được rồi, ta về đây”.   “Bây giờ vẫn còn sớm, hay là ta giới thiệu vài tỷ muội cho tiên sinh nhé, xem như ta đáp trả ơn cứu của tiên sinh”.   Đường Tiểu Bắc cười híp mắt: “Có vài người chưa từng tiếp khách, vẫn còn trong trắng, hơn nữa đã từng học cách phục vụ, họ đều mong có thể gặp được tiên sinh”.   “Sao lại quay về vấn đề này vậy?”   Kim Phi oán thầm, xua tay nói: “Thật sự không cần, ta còn việc gấp”.   “Vậy được, ta tiễn tiên sinh về”.   Thấy Kim Phi không có ý kia thật, Đường Tiểu Bắc chỉ đành cho qua.   Hai người cùng đi khỏi đình mái, định đi theo đường cũ đến cửa sau.   Nhưng vừa đi đến hành lang đã thấy một nhóm các cô gái đi đến.   “Tiểu Bắc tỷ, vị này là Kim tiên sinh sao?”   “Ôi, Kim tiên sinh đẹp trai hơn những gì người khác nói”.   “Không chỉ đẹp mà còn có tài nữa”.   “Kim tiên sinh, ta đã viết một bài thơ, ngài đến phòng ta xem giúp ta nhé?”   …  

 Tú bà vỗ ngực thở phào.  

 

Hiện giờ giá trị của Đường Tiểu Bắc rất cao, nếu bị Kim Phi phá thân thì phiền phức.  

 

Gánh nặng trong lòng rơi xuống, tú bà lại sợ đắc tội với vị thần tài này, nghĩ ngợi một chốc rồi dặn dò:  

 

“Đi nói với ba người Tiểu Bạch, hôm nay không cần gặp khách nữa, đợi Kim tiên sinh và Tiểu Bắc nói chuyện xong, bảo họ đến phục vụ Kim tiên sinh”.  

 

Advertisement

Lần này Xuân Phong Lâu có bốn cô gái tham gia cuộc thi hoa khôi, để ôm chặt lấy chân Kim Phi, hy sinh ba ứng viên khác, bà ta cũng không tiếc.  

 

“Ngoài ra, bảo lão Lương chuẩn bị, nếu Kim tiên sinh lại làm thơ cho Tiểu Bắc thì bảo ông ta nhanh chóng truyền ra ngoài, thêm chút sức cho phần thi ngày mai của Tiểu Bắc”.  

 

“Vâng!”  

 

Advertisement

Nha hoàn nhanh chóng chạy ra ngoài.  

 

Trong đình nghỉ mát, Kim Phi đã đưa bình thuốc nhỏ cho Đường Tiểu Bắc.  

 

Hai người lại kiểm tra lại kế hoạch, sau khi xác định không có sơ suất gì, Kim Phi đứng lên nói: “Ngày mai là cuộc thi hoa khôi, cô chuẩn bị thật tốt”.  

 

“Ừ”.  

 

Đường Tiểu Bắc gật đầu.  

 

“Vậy được rồi, ta về đây”.  

 

“Bây giờ vẫn còn sớm, hay là ta giới thiệu vài tỷ muội cho tiên sinh nhé, xem như ta đáp trả ơn cứu của tiên sinh”.  

 

Đường Tiểu Bắc cười híp mắt: “Có vài người chưa từng tiếp khách, vẫn còn trong trắng, hơn nữa đã từng học cách phục vụ, họ đều mong có thể gặp được tiên sinh”.  

 

“Sao lại quay về vấn đề này vậy?”  

 

Kim Phi oán thầm, xua tay nói: “Thật sự không cần, ta còn việc gấp”.  

 

“Vậy được, ta tiễn tiên sinh về”.  

 

Thấy Kim Phi không có ý kia thật, Đường Tiểu Bắc chỉ đành cho qua.  

 

Hai người cùng đi khỏi đình mái, định đi theo đường cũ đến cửa sau.  

 

Nhưng vừa đi đến hành lang đã thấy một nhóm các cô gái đi đến.  

 

“Tiểu Bắc tỷ, vị này là Kim tiên sinh sao?”  

 

“Ôi, Kim tiên sinh đẹp trai hơn những gì người khác nói”.  

 

“Không chỉ đẹp mà còn có tài nữa”.  

 

“Kim tiên sinh, ta đã viết một bài thơ, ngài đến phòng ta xem giúp ta nhé?”  

 

…  

Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang SơnTác giả: Du KỳTruyện Đô Thị, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngSau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được…  Tú bà vỗ ngực thở phào.   Hiện giờ giá trị của Đường Tiểu Bắc rất cao, nếu bị Kim Phi phá thân thì phiền phức.   Gánh nặng trong lòng rơi xuống, tú bà lại sợ đắc tội với vị thần tài này, nghĩ ngợi một chốc rồi dặn dò:   “Đi nói với ba người Tiểu Bạch, hôm nay không cần gặp khách nữa, đợi Kim tiên sinh và Tiểu Bắc nói chuyện xong, bảo họ đến phục vụ Kim tiên sinh”.   AdvertisementLần này Xuân Phong Lâu có bốn cô gái tham gia cuộc thi hoa khôi, để ôm chặt lấy chân Kim Phi, hy sinh ba ứng viên khác, bà ta cũng không tiếc.   “Ngoài ra, bảo lão Lương chuẩn bị, nếu Kim tiên sinh lại làm thơ cho Tiểu Bắc thì bảo ông ta nhanh chóng truyền ra ngoài, thêm chút sức cho phần thi ngày mai của Tiểu Bắc”.   “Vâng!”   AdvertisementNha hoàn nhanh chóng chạy ra ngoài.   Trong đình nghỉ mát, Kim Phi đã đưa bình thuốc nhỏ cho Đường Tiểu Bắc.   Hai người lại kiểm tra lại kế hoạch, sau khi xác định không có sơ suất gì, Kim Phi đứng lên nói: “Ngày mai là cuộc thi hoa khôi, cô chuẩn bị thật tốt”.   “Ừ”.   Đường Tiểu Bắc gật đầu.   “Vậy được rồi, ta về đây”.   “Bây giờ vẫn còn sớm, hay là ta giới thiệu vài tỷ muội cho tiên sinh nhé, xem như ta đáp trả ơn cứu của tiên sinh”.   Đường Tiểu Bắc cười híp mắt: “Có vài người chưa từng tiếp khách, vẫn còn trong trắng, hơn nữa đã từng học cách phục vụ, họ đều mong có thể gặp được tiên sinh”.   “Sao lại quay về vấn đề này vậy?”   Kim Phi oán thầm, xua tay nói: “Thật sự không cần, ta còn việc gấp”.   “Vậy được, ta tiễn tiên sinh về”.   Thấy Kim Phi không có ý kia thật, Đường Tiểu Bắc chỉ đành cho qua.   Hai người cùng đi khỏi đình mái, định đi theo đường cũ đến cửa sau.   Nhưng vừa đi đến hành lang đã thấy một nhóm các cô gái đi đến.   “Tiểu Bắc tỷ, vị này là Kim tiên sinh sao?”   “Ôi, Kim tiên sinh đẹp trai hơn những gì người khác nói”.   “Không chỉ đẹp mà còn có tài nữa”.   “Kim tiên sinh, ta đã viết một bài thơ, ngài đến phòng ta xem giúp ta nhé?”   …  

Chương 270