Tác giả:

Sau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được…

Chương 285

Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang SơnTác giả: Du KỳTruyện Đô Thị, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngSau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được…  Trên sân khấu, Lục Liễu xúc động đến nỗi suýt khóc.   Sau khi biểu diễn xong, cô nương có thể rời đi, sau khi Lục Liễu xuống sân khấu, quần áo cũng không thay mà lập tức ngồi thuyền lên bờ.   “Tiên sinh, Lục Liễu cô nương đến, muốn vào cảm tạ ngài”.   Thiết Chùy đi tới, nhỏ giọng hỏi: “Có để cô ấy vào không?”   AdvertisementKim Phi liếc nhìn Quan Hạ Nhi, bất lực nói: “Mời cô ấy vào đi”.   Người đến rồi, không gặp lại cảm thấy tội lỗi.   Một lúc sau, Lục Liễu cùng Thiết Chùy đi vào trong lều, mỉm cười hành lễ với Kim Phi và những người khác: “Tiểu nữ Lục Liễu tham kiến Kim tiên sinh, Kim phu nhân và các vị tiểu thư”.  Advertisement Tư thái rất khiêm tốn, nhưng giọng điệu và hành động lại rất phóng khoáng.   “Nhìn gần Lục Liễu cô nương còn đẹp hơn cả trên sân khấu, không hổ danh là hoa khôi”.   Quan Hạ Nhi ngưỡng mộ nhìn quần áo và trang sức trên đầu Lục Liễu.   Thật ra Quan Hạ Nhi cũng xinh đẹp không kém gì Lục Liễu, chỉ là lớn lên trên núi, chưa bao giờ trang điểm, cũng không biết cách ăn mặc, cho nên đứng trước sự xinh đẹp của Lục Liễu, cô mới cảm thấy hơi tự ti.   “Lục Liễu cô nương quả nhiên xinh đẹp duyên dáng, nhưng Hạ Nhi nàng cũng xinh đẹp tự nhiên, không cần trang điểm, nếu trang điểm lên thì ta còn tâm trí đâu để làm việc nữa?”   Kim Phi biết Quan Hạ Nhi hơi tự ti nên nói đùa.   “Tướng công nói lung tung gì thế!”   Quan Hạ Nhi xấu hổ đến mức cổ đỏ ửng, tức giận nắm chặt tay đánh vào cánh tay Kim Phi vài cái.   “Tiên sinh nói rất đúng, nếu ta tẩy trang, thay quần áo khác thì còn không xách giày nổi cho phu nhân”.   Lục Liễu nhìn Quan Hạ Nhi với đôi mắt ngưỡng mộ.   Cô ta có thể nhìn ra được Kim Phi thật lòng quan tâm Quan Hạ Nhi.   Mong ước lớn nhất của cô ta cũng là tìm được tình yêu đích thực rồi cùng nhau già đi.   Nhưng cô ta biết, đời này của mình chắc không còn cơ hội như vậy nữa.   “Lục Liễu cô nương đừng chê cười ta!”   Quan Hạ Nhi lại trừng mắt nhìn Kim Phi, cười nói: “Thiết Chùy, mau lấy ghế cho Lục Liễu cô nương”.   “Hạ Nhi, Lục Liễu cô nương biểu diễn cả nửa ngày, chắc cũng mệt rồi, nàng để người ta về nghỉ ngơi đi”.   Kim Phi cười nói.   Bọn họ không phải thật sự đến để xem cuộc thi, Đường Tiểu Bắc chắc cũng sắp lên sân khấu rồi, giữ người ngoài ở lại trong lều cũng không tiện nói nhiều.  

 Trên sân khấu, Lục Liễu xúc động đến nỗi suýt khóc.  

 

Sau khi biểu diễn xong, cô nương có thể rời đi, sau khi Lục Liễu xuống sân khấu, quần áo cũng không thay mà lập tức ngồi thuyền lên bờ.  

 

“Tiên sinh, Lục Liễu cô nương đến, muốn vào cảm tạ ngài”.  

 

Thiết Chùy đi tới, nhỏ giọng hỏi: “Có để cô ấy vào không?”  

 

Advertisement

Kim Phi liếc nhìn Quan Hạ Nhi, bất lực nói: “Mời cô ấy vào đi”.  

 

Người đến rồi, không gặp lại cảm thấy tội lỗi.  

 

Một lúc sau, Lục Liễu cùng Thiết Chùy đi vào trong lều, mỉm cười hành lễ với Kim Phi và những người khác: “Tiểu nữ Lục Liễu tham kiến Kim tiên sinh, Kim phu nhân và các vị tiểu thư”.  

Advertisement

 

Tư thái rất khiêm tốn, nhưng giọng điệu và hành động lại rất phóng khoáng.  

 

“Nhìn gần Lục Liễu cô nương còn đẹp hơn cả trên sân khấu, không hổ danh là hoa khôi”.  

 

Quan Hạ Nhi ngưỡng mộ nhìn quần áo và trang sức trên đầu Lục Liễu.  

 

Thật ra Quan Hạ Nhi cũng xinh đẹp không kém gì Lục Liễu, chỉ là lớn lên trên núi, chưa bao giờ trang điểm, cũng không biết cách ăn mặc, cho nên đứng trước sự xinh đẹp của Lục Liễu, cô mới cảm thấy hơi tự ti.  

 

“Lục Liễu cô nương quả nhiên xinh đẹp duyên dáng, nhưng Hạ Nhi nàng cũng xinh đẹp tự nhiên, không cần trang điểm, nếu trang điểm lên thì ta còn tâm trí đâu để làm việc nữa?”  

 

Kim Phi biết Quan Hạ Nhi hơi tự ti nên nói đùa.  

 

“Tướng công nói lung tung gì thế!”  

 

Quan Hạ Nhi xấu hổ đến mức cổ đỏ ửng, tức giận nắm chặt tay đánh vào cánh tay Kim Phi vài cái.  

 

“Tiên sinh nói rất đúng, nếu ta tẩy trang, thay quần áo khác thì còn không xách giày nổi cho phu nhân”.  

 

Lục Liễu nhìn Quan Hạ Nhi với đôi mắt ngưỡng mộ.  

 

Cô ta có thể nhìn ra được Kim Phi thật lòng quan tâm Quan Hạ Nhi.  

 

Mong ước lớn nhất của cô ta cũng là tìm được tình yêu đích thực rồi cùng nhau già đi.  

 

Nhưng cô ta biết, đời này của mình chắc không còn cơ hội như vậy nữa.  

 

“Lục Liễu cô nương đừng chê cười ta!”  

 

Quan Hạ Nhi lại trừng mắt nhìn Kim Phi, cười nói: “Thiết Chùy, mau lấy ghế cho Lục Liễu cô nương”.  

 

“Hạ Nhi, Lục Liễu cô nương biểu diễn cả nửa ngày, chắc cũng mệt rồi, nàng để người ta về nghỉ ngơi đi”.  

 

Kim Phi cười nói.  

 

Bọn họ không phải thật sự đến để xem cuộc thi, Đường Tiểu Bắc chắc cũng sắp lên sân khấu rồi, giữ người ngoài ở lại trong lều cũng không tiện nói nhiều.  

Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang SơnTác giả: Du KỳTruyện Đô Thị, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngSau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được…  Trên sân khấu, Lục Liễu xúc động đến nỗi suýt khóc.   Sau khi biểu diễn xong, cô nương có thể rời đi, sau khi Lục Liễu xuống sân khấu, quần áo cũng không thay mà lập tức ngồi thuyền lên bờ.   “Tiên sinh, Lục Liễu cô nương đến, muốn vào cảm tạ ngài”.   Thiết Chùy đi tới, nhỏ giọng hỏi: “Có để cô ấy vào không?”   AdvertisementKim Phi liếc nhìn Quan Hạ Nhi, bất lực nói: “Mời cô ấy vào đi”.   Người đến rồi, không gặp lại cảm thấy tội lỗi.   Một lúc sau, Lục Liễu cùng Thiết Chùy đi vào trong lều, mỉm cười hành lễ với Kim Phi và những người khác: “Tiểu nữ Lục Liễu tham kiến Kim tiên sinh, Kim phu nhân và các vị tiểu thư”.  Advertisement Tư thái rất khiêm tốn, nhưng giọng điệu và hành động lại rất phóng khoáng.   “Nhìn gần Lục Liễu cô nương còn đẹp hơn cả trên sân khấu, không hổ danh là hoa khôi”.   Quan Hạ Nhi ngưỡng mộ nhìn quần áo và trang sức trên đầu Lục Liễu.   Thật ra Quan Hạ Nhi cũng xinh đẹp không kém gì Lục Liễu, chỉ là lớn lên trên núi, chưa bao giờ trang điểm, cũng không biết cách ăn mặc, cho nên đứng trước sự xinh đẹp của Lục Liễu, cô mới cảm thấy hơi tự ti.   “Lục Liễu cô nương quả nhiên xinh đẹp duyên dáng, nhưng Hạ Nhi nàng cũng xinh đẹp tự nhiên, không cần trang điểm, nếu trang điểm lên thì ta còn tâm trí đâu để làm việc nữa?”   Kim Phi biết Quan Hạ Nhi hơi tự ti nên nói đùa.   “Tướng công nói lung tung gì thế!”   Quan Hạ Nhi xấu hổ đến mức cổ đỏ ửng, tức giận nắm chặt tay đánh vào cánh tay Kim Phi vài cái.   “Tiên sinh nói rất đúng, nếu ta tẩy trang, thay quần áo khác thì còn không xách giày nổi cho phu nhân”.   Lục Liễu nhìn Quan Hạ Nhi với đôi mắt ngưỡng mộ.   Cô ta có thể nhìn ra được Kim Phi thật lòng quan tâm Quan Hạ Nhi.   Mong ước lớn nhất của cô ta cũng là tìm được tình yêu đích thực rồi cùng nhau già đi.   Nhưng cô ta biết, đời này của mình chắc không còn cơ hội như vậy nữa.   “Lục Liễu cô nương đừng chê cười ta!”   Quan Hạ Nhi lại trừng mắt nhìn Kim Phi, cười nói: “Thiết Chùy, mau lấy ghế cho Lục Liễu cô nương”.   “Hạ Nhi, Lục Liễu cô nương biểu diễn cả nửa ngày, chắc cũng mệt rồi, nàng để người ta về nghỉ ngơi đi”.   Kim Phi cười nói.   Bọn họ không phải thật sự đến để xem cuộc thi, Đường Tiểu Bắc chắc cũng sắp lên sân khấu rồi, giữ người ngoài ở lại trong lều cũng không tiện nói nhiều.  

Chương 285