Tác giả:

Sau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được…

Chương 295

Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang SơnTác giả: Du KỳTruyện Đô Thị, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngSau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được…  "Tiên sinh nói như vậy, không sợ Đường xưởng trưởng sẽ liều mạng với ngài sao?"   "Đường Tiểu Bắc hiện tại không còn là cây tiền của Xuân Phong Lâu nữa, ở lại đây cũng chẳng có ai chọn cô ấy nữa, tú bà không dám bán, chỉ là do kỳ vọng quá cao mà thôi".   Kim Phi nói: "Chúng ta hãy đợi hai ngày nữa. Khi tú bà nhận ra rằng việc giữ Đường Tiểu Bắc không thể mang lại lợi ích gì cho Xuân Phong Lâu, bà ta sẽ tự tìm đến chúng ta".   "Hy vọng vậy".   AdvertisementThiết Chùy thở dài và ngồi bên cửa sổ.   Đúng như Kim Phi dự đoán, đêm đó, tú bà đã cố gắng hết sức để giới thiệu cho khách, nhưng không ai bằng lòng chọn Đường Tiểu Bắc cả.   Vào lúc đóng cửa vào đêm hôm đó, khuôn mặt của tú bà đen như đít nồi.   AdvertisementNó vẫn như vậy cho đến sáng hôm sau.   Ngày cuối cùng của cuộc thi hoa khôi kết thúc, đội xe của Xuân Phong Lâu khởi hành giữa tiếng hò hét của tú bà.   Kim Phi nhìn thấy người hầu gái của Đường Tiểu Bắc cũng bị tú bà gọi đi.   Tiểu viện cũng bị khóa, một người đàn ông vạm vỡ đứng ở cửa.   "Tiên sinh, tú bà làm thế này là để ngăn cản chúng ta bắt cóc Tiểu Bắc cô nương sao?"   Thiết Chùy tức giận nói.   "Chỉ đề phòng thôi, còn Tiểu Bắc cô nương thì sao?"   Tú bà càng như thế này, Kim Phi càng cảm thấy thoải mái.   Điều lo lắng duy nhất là tú bà sẽ làm Đường Tiểu Bắc bị thương.   “Cô ấy vừa đi ra khỏi phòng, có vẻ như không có vấn đề gì”, Thiết Chùy đáp.   "Tốt rồi, tú bà không có ở đây, ngươi cũng nghỉ ngơi đi".   Kim Phi cầm một cuốn sách buộc dây lên và nhìn nó với vẻ thích thú.   Sách là nấc thang tiến bộ của con người. Mặc dù trước đó chủ ký sinh là một học giả nhưng số lượng sách tiếp xúc rất ít, đến quận, Kim Phi đi rất nhiều tiệm sách, đang bù lại kiếm thức cho Đại Khang.   Cuộc thi hoa khôi càng về sau càng ít tuyển thủ, diễn ra càng nhanh hơn, đội từ Xuân Phong Lâu đã trở lại vào giữa buổi chiều.   "Tiên sinh, có kết quả của cuộc thi hoa khôi rồi".   Thiết Chùy chạy vào để chia sẻ chuyện mình hóng được với Kim Phi: "Hoa khôi năm nay vẫn là Lục Liễu, còn Xuân Phong Lâu thì thảm rồi. Ban đầu, Tiểu Bắc cô nương được dự đoán sẽ giành được giải, nhưng bây giờ thậm chí còn không có trong top 3, chỉ đứng ở vị trí thứ 6".   "Thảo nào sắc mặt của tú bà lại xấu như vậy".   Kim Phi cười nói.   Tú bà quả nhiên bị đả kích không nhẹ, đêm đó bà ta không đến gặp Kim Phi, cũng không đi gặp Đường Tiểu Bắc.   Hôm sau vẫn vậy.  

 "Tiên sinh nói như vậy, không sợ Đường xưởng trưởng sẽ liều mạng với ngài sao?"  

 

"Đường Tiểu Bắc hiện tại không còn là cây tiền của Xuân Phong Lâu nữa, ở lại đây cũng chẳng có ai chọn cô ấy nữa, tú bà không dám bán, chỉ là do kỳ vọng quá cao mà thôi".  

 

Kim Phi nói: "Chúng ta hãy đợi hai ngày nữa. Khi tú bà nhận ra rằng việc giữ Đường Tiểu Bắc không thể mang lại lợi ích gì cho Xuân Phong Lâu, bà ta sẽ tự tìm đến chúng ta".  

 

"Hy vọng vậy".  

 

Advertisement

Thiết Chùy thở dài và ngồi bên cửa sổ.  

 

Đúng như Kim Phi dự đoán, đêm đó, tú bà đã cố gắng hết sức để giới thiệu cho khách, nhưng không ai bằng lòng chọn Đường Tiểu Bắc cả.  

 

Vào lúc đóng cửa vào đêm hôm đó, khuôn mặt của tú bà đen như đít nồi.  

 

Advertisement

Nó vẫn như vậy cho đến sáng hôm sau.  

 

Ngày cuối cùng của cuộc thi hoa khôi kết thúc, đội xe của Xuân Phong Lâu khởi hành giữa tiếng hò hét của tú bà.  

 

Kim Phi nhìn thấy người hầu gái của Đường Tiểu Bắc cũng bị tú bà gọi đi.  

 

Tiểu viện cũng bị khóa, một người đàn ông vạm vỡ đứng ở cửa.  

 

"Tiên sinh, tú bà làm thế này là để ngăn cản chúng ta bắt cóc Tiểu Bắc cô nương sao?"  

 

Thiết Chùy tức giận nói.  

 

"Chỉ đề phòng thôi, còn Tiểu Bắc cô nương thì sao?"  

 

Tú bà càng như thế này, Kim Phi càng cảm thấy thoải mái.  

 

Điều lo lắng duy nhất là tú bà sẽ làm Đường Tiểu Bắc bị thương.  

 

“Cô ấy vừa đi ra khỏi phòng, có vẻ như không có vấn đề gì”, Thiết Chùy đáp.  

 

"Tốt rồi, tú bà không có ở đây, ngươi cũng nghỉ ngơi đi".  

 

Kim Phi cầm một cuốn sách buộc dây lên và nhìn nó với vẻ thích thú.  

 

Sách là nấc thang tiến bộ của con người. Mặc dù trước đó chủ ký sinh là một học giả nhưng số lượng sách tiếp xúc rất ít, đến quận, Kim Phi đi rất nhiều tiệm sách, đang bù lại kiếm thức cho Đại Khang.  

 

Cuộc thi hoa khôi càng về sau càng ít tuyển thủ, diễn ra càng nhanh hơn, đội từ Xuân Phong Lâu đã trở lại vào giữa buổi chiều.  

 

"Tiên sinh, có kết quả của cuộc thi hoa khôi rồi".  

 

Thiết Chùy chạy vào để chia sẻ chuyện mình hóng được với Kim Phi: "Hoa khôi năm nay vẫn là Lục Liễu, còn Xuân Phong Lâu thì thảm rồi. Ban đầu, Tiểu Bắc cô nương được dự đoán sẽ giành được giải, nhưng bây giờ thậm chí còn không có trong top 3, chỉ đứng ở vị trí thứ 6".  

 

"Thảo nào sắc mặt của tú bà lại xấu như vậy".  

 

Kim Phi cười nói.  

 

Tú bà quả nhiên bị đả kích không nhẹ, đêm đó bà ta không đến gặp Kim Phi, cũng không đi gặp Đường Tiểu Bắc.  

 

Hôm sau vẫn vậy.  

Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang SơnTác giả: Du KỳTruyện Đô Thị, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngSau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được…  "Tiên sinh nói như vậy, không sợ Đường xưởng trưởng sẽ liều mạng với ngài sao?"   "Đường Tiểu Bắc hiện tại không còn là cây tiền của Xuân Phong Lâu nữa, ở lại đây cũng chẳng có ai chọn cô ấy nữa, tú bà không dám bán, chỉ là do kỳ vọng quá cao mà thôi".   Kim Phi nói: "Chúng ta hãy đợi hai ngày nữa. Khi tú bà nhận ra rằng việc giữ Đường Tiểu Bắc không thể mang lại lợi ích gì cho Xuân Phong Lâu, bà ta sẽ tự tìm đến chúng ta".   "Hy vọng vậy".   AdvertisementThiết Chùy thở dài và ngồi bên cửa sổ.   Đúng như Kim Phi dự đoán, đêm đó, tú bà đã cố gắng hết sức để giới thiệu cho khách, nhưng không ai bằng lòng chọn Đường Tiểu Bắc cả.   Vào lúc đóng cửa vào đêm hôm đó, khuôn mặt của tú bà đen như đít nồi.   AdvertisementNó vẫn như vậy cho đến sáng hôm sau.   Ngày cuối cùng của cuộc thi hoa khôi kết thúc, đội xe của Xuân Phong Lâu khởi hành giữa tiếng hò hét của tú bà.   Kim Phi nhìn thấy người hầu gái của Đường Tiểu Bắc cũng bị tú bà gọi đi.   Tiểu viện cũng bị khóa, một người đàn ông vạm vỡ đứng ở cửa.   "Tiên sinh, tú bà làm thế này là để ngăn cản chúng ta bắt cóc Tiểu Bắc cô nương sao?"   Thiết Chùy tức giận nói.   "Chỉ đề phòng thôi, còn Tiểu Bắc cô nương thì sao?"   Tú bà càng như thế này, Kim Phi càng cảm thấy thoải mái.   Điều lo lắng duy nhất là tú bà sẽ làm Đường Tiểu Bắc bị thương.   “Cô ấy vừa đi ra khỏi phòng, có vẻ như không có vấn đề gì”, Thiết Chùy đáp.   "Tốt rồi, tú bà không có ở đây, ngươi cũng nghỉ ngơi đi".   Kim Phi cầm một cuốn sách buộc dây lên và nhìn nó với vẻ thích thú.   Sách là nấc thang tiến bộ của con người. Mặc dù trước đó chủ ký sinh là một học giả nhưng số lượng sách tiếp xúc rất ít, đến quận, Kim Phi đi rất nhiều tiệm sách, đang bù lại kiếm thức cho Đại Khang.   Cuộc thi hoa khôi càng về sau càng ít tuyển thủ, diễn ra càng nhanh hơn, đội từ Xuân Phong Lâu đã trở lại vào giữa buổi chiều.   "Tiên sinh, có kết quả của cuộc thi hoa khôi rồi".   Thiết Chùy chạy vào để chia sẻ chuyện mình hóng được với Kim Phi: "Hoa khôi năm nay vẫn là Lục Liễu, còn Xuân Phong Lâu thì thảm rồi. Ban đầu, Tiểu Bắc cô nương được dự đoán sẽ giành được giải, nhưng bây giờ thậm chí còn không có trong top 3, chỉ đứng ở vị trí thứ 6".   "Thảo nào sắc mặt của tú bà lại xấu như vậy".   Kim Phi cười nói.   Tú bà quả nhiên bị đả kích không nhẹ, đêm đó bà ta không đến gặp Kim Phi, cũng không đi gặp Đường Tiểu Bắc.   Hôm sau vẫn vậy.  

Chương 295