Sau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được…
Chương 310
Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang SơnTác giả: Du KỳTruyện Đô Thị, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngSau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được… Quận trưởng nói: “Người dân ở đó nói, đám thổ phỉ khi hành hung đều cưỡi ngựa, vừa rồi ta thấy ở đây nhiều người như vậy, ai nấy cũng đều cưỡi ngựa cầm đao nên mới hiểu lầm các vị là kẻ ác”. Quận trưởng dù sao cũng là quan, nam tước này của Kim Phi chẳng qua chỉ là một quý tộc, không có bất kỳ quyền lợi gì, cũng đành bất lực, không thể làm gì đối phương. Kim Phi cũng biết chuyện này nên cũng lười tranh luận với ông ta, xua tay nói: “Nếu quận trưởng đại nhân đã nói là hiểu lầm, vậy thì mời đại nhân quay về đi”. “Cảm ơn Kim tiên sinh, bổn quan trước giờ vẫn luôn yêu thích người có tài, mấy bài thơ mà cậu viết đều rất hay, khi nào có thời gian hãy tới phủ của ta, chúng ta cùng nhau thảo luận”. Advertisement Quận trưởng cũng không muốn làm ầm ĩ chuyện này, chắp tay, chuẩn bị tự mình tới chỗ Mẫu Lão Hổ, cứu bà ta xuống. Nhưng vừa mới đi được hai bước lại bị Kim Phi chặn lại. “Kim tiên sinh, cậu có ý gì?” Advertisement Sắc mặt quận trưởng sầm xuống, giọng điệu có chút không vui. “Quận trưởng đại nhân, ta chỉ nói là ông có thể quay về chứ không bảo bà ta!” Đùa chứ, nếu như để quận trưởng dẫn người về đơn giản như vậy thì y cần gì phải đợi ở đây lâu thế? Mấy roi đó không phải uổng công chịu rồi sao? “Kim tiên sinh, Sương Nhi không biết thân phận của tiên sinh mới xung đột với cậu, là nó sai, nhưng cậu đã dạy dỗ nó rồi còn muốn làm gì nữa?” Quận trưởng cau mày hỏi. Ông ta cảm thấy mình đã nể mặt Kim Phi rồi, nhưng Kim Phi này lại không biết điều. “Quận trưởng đại nhân, bà ta không chỉ là xích mích đơn giản với ta thôi đâu”. Kim Phi cười lạnh nói: “Nếu như không phải hôm nay ta dẫn theo hộ vệ ra ngoài thì e là đã bị bà ta đánh chết rồi”. “Sương Nhi từ nhỏ đã bướng bỉnh, nói năng không suy nghĩ. Nó chỉ là miệng lưỡi có chút ác độc thôi, chứ thực sự không có ý gì đâu”. Quận trưởng kiềm chế cơn giận, nhẫn nại nói: “Như này đi, ngày mai ta sẽ bảo Sương Nhi bày tiệc rượu, chính thức nhận sai với tiên sinh, thế nào?” “Không được”, Kim Phi xoay người để lộ ra phần phía sau: “Cháu gái của ông không chỉ nói năng l* m*ng không đâu, vết rách sau lưng ta chính là kiệt tác của bà ta, nếu không phải hộ vệ ra tay, e là ta đã không có vinh hạnh được gặp quận trưởng đại nhân rồi”. “Gì cơ?” Đôi mắt quận trưởng lập tức trừng lên. Đại Khang có một hệ thống cấp bậc nghiêm ngặt, thường dân tấn công quý tộc, còn nghiêm trọng hơn việc gia nô tấn công chủ nhà. Theo luật, Kim Phi có thể tùy ý xử lý cháu gái của ông ta. Lần này quận trưởng hoảng thật rồi. “Tiên sinh, chuyện này nhất định là có hiểu nhầm…”
Quận trưởng nói: “Người dân ở đó nói, đám thổ phỉ khi hành hung đều cưỡi ngựa, vừa rồi ta thấy ở đây nhiều người như vậy, ai nấy cũng đều cưỡi ngựa cầm đao nên mới hiểu lầm các vị là kẻ ác”.
Quận trưởng dù sao cũng là quan, nam tước này của Kim Phi chẳng qua chỉ là một quý tộc, không có bất kỳ quyền lợi gì, cũng đành bất lực, không thể làm gì đối phương.
Kim Phi cũng biết chuyện này nên cũng lười tranh luận với ông ta, xua tay nói: “Nếu quận trưởng đại nhân đã nói là hiểu lầm, vậy thì mời đại nhân quay về đi”.
“Cảm ơn Kim tiên sinh, bổn quan trước giờ vẫn luôn yêu thích người có tài, mấy bài thơ mà cậu viết đều rất hay, khi nào có thời gian hãy tới phủ của ta, chúng ta cùng nhau thảo luận”.
Advertisement
Quận trưởng cũng không muốn làm ầm ĩ chuyện này, chắp tay, chuẩn bị tự mình tới chỗ Mẫu Lão Hổ, cứu bà ta xuống.
Nhưng vừa mới đi được hai bước lại bị Kim Phi chặn lại.
“Kim tiên sinh, cậu có ý gì?”
Advertisement
Sắc mặt quận trưởng sầm xuống, giọng điệu có chút không vui.
“Quận trưởng đại nhân, ta chỉ nói là ông có thể quay về chứ không bảo bà ta!”
Đùa chứ, nếu như để quận trưởng dẫn người về đơn giản như vậy thì y cần gì phải đợi ở đây lâu thế?
Mấy roi đó không phải uổng công chịu rồi sao?
“Kim tiên sinh, Sương Nhi không biết thân phận của tiên sinh mới xung đột với cậu, là nó sai, nhưng cậu đã dạy dỗ nó rồi còn muốn làm gì nữa?”
Quận trưởng cau mày hỏi.
Ông ta cảm thấy mình đã nể mặt Kim Phi rồi, nhưng Kim Phi này lại không biết điều.
“Quận trưởng đại nhân, bà ta không chỉ là xích mích đơn giản với ta thôi đâu”.
Kim Phi cười lạnh nói: “Nếu như không phải hôm nay ta dẫn theo hộ vệ ra ngoài thì e là đã bị bà ta đánh chết rồi”.
“Sương Nhi từ nhỏ đã bướng bỉnh, nói năng không suy nghĩ. Nó chỉ là miệng lưỡi có chút ác độc thôi, chứ thực sự không có ý gì đâu”.
Quận trưởng kiềm chế cơn giận, nhẫn nại nói: “Như này đi, ngày mai ta sẽ bảo Sương Nhi bày tiệc rượu, chính thức nhận sai với tiên sinh, thế nào?”
“Không được”, Kim Phi xoay người để lộ ra phần phía sau: “Cháu gái của ông không chỉ nói năng l* m*ng không đâu, vết rách sau lưng ta chính là kiệt tác của bà ta, nếu không phải hộ vệ ra tay, e là ta đã không có vinh hạnh được gặp quận trưởng đại nhân rồi”.
“Gì cơ?”
Đôi mắt quận trưởng lập tức trừng lên.
Đại Khang có một hệ thống cấp bậc nghiêm ngặt, thường dân tấn công quý tộc, còn nghiêm trọng hơn việc gia nô tấn công chủ nhà.
Theo luật, Kim Phi có thể tùy ý xử lý cháu gái của ông ta.
Lần này quận trưởng hoảng thật rồi.
“Tiên sinh, chuyện này nhất định là có hiểu nhầm…”
Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang SơnTác giả: Du KỳTruyện Đô Thị, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngSau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được… Quận trưởng nói: “Người dân ở đó nói, đám thổ phỉ khi hành hung đều cưỡi ngựa, vừa rồi ta thấy ở đây nhiều người như vậy, ai nấy cũng đều cưỡi ngựa cầm đao nên mới hiểu lầm các vị là kẻ ác”. Quận trưởng dù sao cũng là quan, nam tước này của Kim Phi chẳng qua chỉ là một quý tộc, không có bất kỳ quyền lợi gì, cũng đành bất lực, không thể làm gì đối phương. Kim Phi cũng biết chuyện này nên cũng lười tranh luận với ông ta, xua tay nói: “Nếu quận trưởng đại nhân đã nói là hiểu lầm, vậy thì mời đại nhân quay về đi”. “Cảm ơn Kim tiên sinh, bổn quan trước giờ vẫn luôn yêu thích người có tài, mấy bài thơ mà cậu viết đều rất hay, khi nào có thời gian hãy tới phủ của ta, chúng ta cùng nhau thảo luận”. Advertisement Quận trưởng cũng không muốn làm ầm ĩ chuyện này, chắp tay, chuẩn bị tự mình tới chỗ Mẫu Lão Hổ, cứu bà ta xuống. Nhưng vừa mới đi được hai bước lại bị Kim Phi chặn lại. “Kim tiên sinh, cậu có ý gì?” Advertisement Sắc mặt quận trưởng sầm xuống, giọng điệu có chút không vui. “Quận trưởng đại nhân, ta chỉ nói là ông có thể quay về chứ không bảo bà ta!” Đùa chứ, nếu như để quận trưởng dẫn người về đơn giản như vậy thì y cần gì phải đợi ở đây lâu thế? Mấy roi đó không phải uổng công chịu rồi sao? “Kim tiên sinh, Sương Nhi không biết thân phận của tiên sinh mới xung đột với cậu, là nó sai, nhưng cậu đã dạy dỗ nó rồi còn muốn làm gì nữa?” Quận trưởng cau mày hỏi. Ông ta cảm thấy mình đã nể mặt Kim Phi rồi, nhưng Kim Phi này lại không biết điều. “Quận trưởng đại nhân, bà ta không chỉ là xích mích đơn giản với ta thôi đâu”. Kim Phi cười lạnh nói: “Nếu như không phải hôm nay ta dẫn theo hộ vệ ra ngoài thì e là đã bị bà ta đánh chết rồi”. “Sương Nhi từ nhỏ đã bướng bỉnh, nói năng không suy nghĩ. Nó chỉ là miệng lưỡi có chút ác độc thôi, chứ thực sự không có ý gì đâu”. Quận trưởng kiềm chế cơn giận, nhẫn nại nói: “Như này đi, ngày mai ta sẽ bảo Sương Nhi bày tiệc rượu, chính thức nhận sai với tiên sinh, thế nào?” “Không được”, Kim Phi xoay người để lộ ra phần phía sau: “Cháu gái của ông không chỉ nói năng l* m*ng không đâu, vết rách sau lưng ta chính là kiệt tác của bà ta, nếu không phải hộ vệ ra tay, e là ta đã không có vinh hạnh được gặp quận trưởng đại nhân rồi”. “Gì cơ?” Đôi mắt quận trưởng lập tức trừng lên. Đại Khang có một hệ thống cấp bậc nghiêm ngặt, thường dân tấn công quý tộc, còn nghiêm trọng hơn việc gia nô tấn công chủ nhà. Theo luật, Kim Phi có thể tùy ý xử lý cháu gái của ông ta. Lần này quận trưởng hoảng thật rồi. “Tiên sinh, chuyện này nhất định là có hiểu nhầm…”