Sau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được…
Chương 323
Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang SơnTác giả: Du KỳTruyện Đô Thị, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngSau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được… Chưởng quầy nói: “Bốn người này hôm qua quan phủ mới đưa tới, hôm nay nếu ngài không tới sớm e là cũng chẳng còn”. “Vậy mau dẫn ta đi xem đi”. Kim Phi bất lực gật đầu. “Tiên sinh đi theo ta, ở ngay bên cạnh”. Chưởng quầy mở căn phòng bên cạnh ra, bên trong có bốn chàng trai khoảng hơn 20 tuổi. Advertisement Trong đó còn có một người chột một mắt. Từ mặt trái đến tai có một vết sẹo dài gớm ghiếc. “Kim Bằng đại ca?” AdvertisementĐại Lưu, người đi phía sau Kim Phi lập tức lao vào trong lòng, nắm lấy bả vai của người chột mắt. “Đại Lưu? Sao đệ lại tới đây?” Trong mắt Kim Bằng tràn đầy bất ngờ. “Ta đi cùng chủ nhà tới đây mua gia nô”, Đại Lưu hỏi: “Kim Bằng đại ca, sao huynh lại bị bán vậy?” “Hầy, đừng nói nữa, con trai của thân hào ức h**p một huynh đệ của vợ ta, ta cùng với ba vị huynh đệ khác đánh gãy chân tên khốn đó”. Kim Bằng kể lại. “Tiên sinh, Kim Bằng đại ca năm đó đã từng cứu mạng ta, ta có thể mua bọn họ được không?” Đại Lưu quay đầu nhìn Kim Phi. Anh ta làm như vậy đồng nghĩa với việc cướp người của Kim Phi, có chút vô ơn. Nhưng hai người là đồng đội, Kim Phi còn có thể nói gì được. Vì vậy liền khẽ gật đầu. “Chưởng quầy, ta mua mấy người bọn họ”. Đại Lưu nhìn về phía chưởng quầy: “Bao nhiêu tiền?” “Mỗi người 80 lượng bạc”. Chưởng quầy làm ký hiệu tay hình số tám: “Bốn người tổng cộng 320 lượng bạc nhưng vì nể mặt Kim tiên sinh nên ta sẽ bớt 20 lượng, ngài đưa 300 lượng là được rồi”. “300 lượng?” Sắc mặt Đại Lưu lập tức trở nên vô cùng khó coi. Các cựu binh đi theo Kim Phi, tiêu diệt liên tiếp mấy ổ thổ phỉ, ai nấy cũng được chia không ít tiền. Đặc biệt là lần này, ngân lượng mà chồng Mẫu Lão Hổ mang tới, Kim Phi đều chia cho mỗi người 20 mươi lượng. Đây là một con số không hề nhỏ, nếu dùng tiết kiệt thì đủ cho một gia đình dùng suốt mấy năm. Nhưng ở đây, 20 lượng là quá ít. Đừng nói là bốn người, chỉ một mình Kim Bằng thôi cũng không đủ. “Sao đắt vậy?”
Chưởng quầy nói: “Bốn người này hôm qua quan phủ mới đưa tới, hôm nay nếu ngài không tới sớm e là cũng chẳng còn”.
“Vậy mau dẫn ta đi xem đi”.
Kim Phi bất lực gật đầu.
“Tiên sinh đi theo ta, ở ngay bên cạnh”.
Chưởng quầy mở căn phòng bên cạnh ra, bên trong có bốn chàng trai khoảng hơn 20 tuổi.
Advertisement
Trong đó còn có một người chột một mắt.
Từ mặt trái đến tai có một vết sẹo dài gớm ghiếc.
“Kim Bằng đại ca?”
Advertisement
Đại Lưu, người đi phía sau Kim Phi lập tức lao vào trong lòng, nắm lấy bả vai của người chột mắt.
“Đại Lưu? Sao đệ lại tới đây?”
Trong mắt Kim Bằng tràn đầy bất ngờ.
“Ta đi cùng chủ nhà tới đây mua gia nô”, Đại Lưu hỏi: “Kim Bằng đại ca, sao huynh lại bị bán vậy?”
“Hầy, đừng nói nữa, con trai của thân hào ức h**p một huynh đệ của vợ ta, ta cùng với ba vị huynh đệ khác đánh gãy chân tên khốn đó”.
Kim Bằng kể lại.
“Tiên sinh, Kim Bằng đại ca năm đó đã từng cứu mạng ta, ta có thể mua bọn họ được không?”
Đại Lưu quay đầu nhìn Kim Phi.
Anh ta làm như vậy đồng nghĩa với việc cướp người của Kim Phi, có chút vô ơn.
Nhưng hai người là đồng đội, Kim Phi còn có thể nói gì được.
Vì vậy liền khẽ gật đầu.
“Chưởng quầy, ta mua mấy người bọn họ”.
Đại Lưu nhìn về phía chưởng quầy: “Bao nhiêu tiền?”
“Mỗi người 80 lượng bạc”.
Chưởng quầy làm ký hiệu tay hình số tám: “Bốn người tổng cộng 320 lượng bạc nhưng vì nể mặt Kim tiên sinh nên ta sẽ bớt 20 lượng, ngài đưa 300 lượng là được rồi”.
“300 lượng?”
Sắc mặt Đại Lưu lập tức trở nên vô cùng khó coi.
Các cựu binh đi theo Kim Phi, tiêu diệt liên tiếp mấy ổ thổ phỉ, ai nấy cũng được chia không ít tiền.
Đặc biệt là lần này, ngân lượng mà chồng Mẫu Lão Hổ mang tới, Kim Phi đều chia cho mỗi người 20 mươi lượng.
Đây là một con số không hề nhỏ, nếu dùng tiết kiệt thì đủ cho một gia đình dùng suốt mấy năm.
Nhưng ở đây, 20 lượng là quá ít.
Đừng nói là bốn người, chỉ một mình Kim Bằng thôi cũng không đủ.
“Sao đắt vậy?”
Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang SơnTác giả: Du KỳTruyện Đô Thị, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngSau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được… Chưởng quầy nói: “Bốn người này hôm qua quan phủ mới đưa tới, hôm nay nếu ngài không tới sớm e là cũng chẳng còn”. “Vậy mau dẫn ta đi xem đi”. Kim Phi bất lực gật đầu. “Tiên sinh đi theo ta, ở ngay bên cạnh”. Chưởng quầy mở căn phòng bên cạnh ra, bên trong có bốn chàng trai khoảng hơn 20 tuổi. Advertisement Trong đó còn có một người chột một mắt. Từ mặt trái đến tai có một vết sẹo dài gớm ghiếc. “Kim Bằng đại ca?” AdvertisementĐại Lưu, người đi phía sau Kim Phi lập tức lao vào trong lòng, nắm lấy bả vai của người chột mắt. “Đại Lưu? Sao đệ lại tới đây?” Trong mắt Kim Bằng tràn đầy bất ngờ. “Ta đi cùng chủ nhà tới đây mua gia nô”, Đại Lưu hỏi: “Kim Bằng đại ca, sao huynh lại bị bán vậy?” “Hầy, đừng nói nữa, con trai của thân hào ức h**p một huynh đệ của vợ ta, ta cùng với ba vị huynh đệ khác đánh gãy chân tên khốn đó”. Kim Bằng kể lại. “Tiên sinh, Kim Bằng đại ca năm đó đã từng cứu mạng ta, ta có thể mua bọn họ được không?” Đại Lưu quay đầu nhìn Kim Phi. Anh ta làm như vậy đồng nghĩa với việc cướp người của Kim Phi, có chút vô ơn. Nhưng hai người là đồng đội, Kim Phi còn có thể nói gì được. Vì vậy liền khẽ gật đầu. “Chưởng quầy, ta mua mấy người bọn họ”. Đại Lưu nhìn về phía chưởng quầy: “Bao nhiêu tiền?” “Mỗi người 80 lượng bạc”. Chưởng quầy làm ký hiệu tay hình số tám: “Bốn người tổng cộng 320 lượng bạc nhưng vì nể mặt Kim tiên sinh nên ta sẽ bớt 20 lượng, ngài đưa 300 lượng là được rồi”. “300 lượng?” Sắc mặt Đại Lưu lập tức trở nên vô cùng khó coi. Các cựu binh đi theo Kim Phi, tiêu diệt liên tiếp mấy ổ thổ phỉ, ai nấy cũng được chia không ít tiền. Đặc biệt là lần này, ngân lượng mà chồng Mẫu Lão Hổ mang tới, Kim Phi đều chia cho mỗi người 20 mươi lượng. Đây là một con số không hề nhỏ, nếu dùng tiết kiệt thì đủ cho một gia đình dùng suốt mấy năm. Nhưng ở đây, 20 lượng là quá ít. Đừng nói là bốn người, chỉ một mình Kim Bằng thôi cũng không đủ. “Sao đắt vậy?”