Sau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được…
Chương 357
Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang SơnTác giả: Du KỳTruyện Đô Thị, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngSau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được… Thực chất anh ta nghe không hiểu, nhưng vẫn cảm thấy Kim Phi và Đường Tiểu Bắc rất lợi hại. “Đại Lưu ca, đợi lát nữa huynh phái người quay về một chuyến, báo tin vui cho tiên sinh”. Đường Tiểu Bắc dặn dò: “Còn nữa, bảo tiên sinh canh chừng núi Thiết Quán thật kỹ, không cho phép ai tới gần”. “Được”. AdvertisementĐại Lưu nhanh chóng gật đầu. Cho dù anh ta có ngốc thế nào bây giờ cũng có thể nhìn ra được, xà phòng đã trở thành cây hái tiền, nhất định phải bảo vệ thật kỹ. “Đúng rồi, đồ mà ta bảo Thiết Tử ca mua, đã mua đủ chưa?” AdvertisementTrước khi tới quận thành, Kim Phi đã dặn dò Đường Tiểu Bắc mua một ít vật liệu quay về, còn nói nếu như thí nghiệm thành công, sau này còn có thể làm ra được loại xà phòng thơm hơn, nồng độ của mùi hương còn được cải thiện hơn nữa”. “Mua đủ rồi, đúng theo lời dặn của cô nương. Thiết Tử sắp xếp các huynh đệ chia nhau ra mua, sẽ không thu hút sự chú ý của người khác đâu”, Đại Lưu đáp. “Vậy thì phái người mang về đi”, Đường Tiểu Bắc nói. “Được”, Đại Lưu đáp một tiếng, chạy đi sắp xếp. Rất nhanh một đoàn ngựa đã xuất phát từ quận thành quay về làng Tây Hà. Ngựa phi nước đại, nhanh hơn đi bộ mấy lần, bảy tám giờ tối hôm đó, đám người Hầu Tử đã quay về làng Tây Hà. Kim Phi đã tắm rửa xong chuẩn bị đi ngủ, sau khi biết tin Hầu Tử quay về liền vội thay quần áo rồi đi ra ngoài. “Hầu Tử, ở quận thành thế nào rồi?” “Rất tốt, tiên sinh ngài không biết, xà phòng ở quận thành bán đắt hàng vô cùng, bao nhiêu người cầm ngân phiếu đi mua mà không mua được đấy...” Hầu Tử hưng phấn kể lại những việc mà Đường Tiểu Bắc đã làm ở quận thành. Đương nhiên dặn dò của Đường Tiểu Bắc anh ta không quên. “Tiểu Bắc quả nhiên làm kinh doanh rất tốt”. Kim Phi nghe xong cũng vui mừng mỉm cười. Y cảm thấy Đường Tiểu Bắc có thể bán được xà phòng với giá ba lượng là đã tốt lắm rồi, ai ngờ cô ấy còn tăng lên thành năm lượng. Giá thành của xà phòng khá thấp, chỉ riêng lần này Đường Tiểu Bắc đã giúp y kiếm được 1500 lượng. Hơn nữa Kim Phi biết rằng đây chỉ là bắt đầu mà thôi. “Đúng vậy, Tiểu Bắc cô nương đúng là rất lợi hại”. Hầu Tử cười nói: “Rõ ràng là vẫn còn nhiều xà phòng như vậy nhưng Tiểu Bắc cô nương lại không chịu bán, còn đặc biệt dặn dò bọn ta quay lại một chuyến”. “Đã diễn thì phải diễn đến cùng chứ!”
Thực chất anh ta nghe không hiểu, nhưng vẫn cảm thấy Kim Phi và Đường Tiểu Bắc rất lợi hại.
“Đại Lưu ca, đợi lát nữa huynh phái người quay về một chuyến, báo tin vui cho tiên sinh”.
Đường Tiểu Bắc dặn dò: “Còn nữa, bảo tiên sinh canh chừng núi Thiết Quán thật kỹ, không cho phép ai tới gần”.
“Được”.
Advertisement
Đại Lưu nhanh chóng gật đầu.
Cho dù anh ta có ngốc thế nào bây giờ cũng có thể nhìn ra được, xà phòng đã trở thành cây hái tiền, nhất định phải bảo vệ thật kỹ.
“Đúng rồi, đồ mà ta bảo Thiết Tử ca mua, đã mua đủ chưa?”
Advertisement
Trước khi tới quận thành, Kim Phi đã dặn dò Đường Tiểu Bắc mua một ít vật liệu quay về, còn nói nếu như thí nghiệm thành công, sau này còn có thể làm ra được loại xà phòng thơm hơn, nồng độ của mùi hương còn được cải thiện hơn nữa”.
“Mua đủ rồi, đúng theo lời dặn của cô nương. Thiết Tử sắp xếp các huynh đệ chia nhau ra mua, sẽ không thu hút sự chú ý của người khác đâu”, Đại Lưu đáp.
“Vậy thì phái người mang về đi”, Đường Tiểu Bắc nói.
“Được”, Đại Lưu đáp một tiếng, chạy đi sắp xếp.
Rất nhanh một đoàn ngựa đã xuất phát từ quận thành quay về làng Tây Hà.
Ngựa phi nước đại, nhanh hơn đi bộ mấy lần, bảy tám giờ tối hôm đó, đám người Hầu Tử đã quay về làng Tây Hà.
Kim Phi đã tắm rửa xong chuẩn bị đi ngủ, sau khi biết tin Hầu Tử quay về liền vội thay quần áo rồi đi ra ngoài.
“Hầu Tử, ở quận thành thế nào rồi?”
“Rất tốt, tiên sinh ngài không biết, xà phòng ở quận thành bán đắt hàng vô cùng, bao nhiêu người cầm ngân phiếu đi mua mà không mua được đấy...”
Hầu Tử hưng phấn kể lại những việc mà Đường Tiểu Bắc đã làm ở quận thành.
Đương nhiên dặn dò của Đường Tiểu Bắc anh ta không quên.
“Tiểu Bắc quả nhiên làm kinh doanh rất tốt”.
Kim Phi nghe xong cũng vui mừng mỉm cười.
Y cảm thấy Đường Tiểu Bắc có thể bán được xà phòng với giá ba lượng là đã tốt lắm rồi, ai ngờ cô ấy còn tăng lên thành năm lượng.
Giá thành của xà phòng khá thấp, chỉ riêng lần này Đường Tiểu Bắc đã giúp y kiếm được 1500 lượng.
Hơn nữa Kim Phi biết rằng đây chỉ là bắt đầu mà thôi.
“Đúng vậy, Tiểu Bắc cô nương đúng là rất lợi hại”.
Hầu Tử cười nói: “Rõ ràng là vẫn còn nhiều xà phòng như vậy nhưng Tiểu Bắc cô nương lại không chịu bán, còn đặc biệt dặn dò bọn ta quay lại một chuyến”.
“Đã diễn thì phải diễn đến cùng chứ!”
Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang SơnTác giả: Du KỳTruyện Đô Thị, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngSau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được… Thực chất anh ta nghe không hiểu, nhưng vẫn cảm thấy Kim Phi và Đường Tiểu Bắc rất lợi hại. “Đại Lưu ca, đợi lát nữa huynh phái người quay về một chuyến, báo tin vui cho tiên sinh”. Đường Tiểu Bắc dặn dò: “Còn nữa, bảo tiên sinh canh chừng núi Thiết Quán thật kỹ, không cho phép ai tới gần”. “Được”. AdvertisementĐại Lưu nhanh chóng gật đầu. Cho dù anh ta có ngốc thế nào bây giờ cũng có thể nhìn ra được, xà phòng đã trở thành cây hái tiền, nhất định phải bảo vệ thật kỹ. “Đúng rồi, đồ mà ta bảo Thiết Tử ca mua, đã mua đủ chưa?” AdvertisementTrước khi tới quận thành, Kim Phi đã dặn dò Đường Tiểu Bắc mua một ít vật liệu quay về, còn nói nếu như thí nghiệm thành công, sau này còn có thể làm ra được loại xà phòng thơm hơn, nồng độ của mùi hương còn được cải thiện hơn nữa”. “Mua đủ rồi, đúng theo lời dặn của cô nương. Thiết Tử sắp xếp các huynh đệ chia nhau ra mua, sẽ không thu hút sự chú ý của người khác đâu”, Đại Lưu đáp. “Vậy thì phái người mang về đi”, Đường Tiểu Bắc nói. “Được”, Đại Lưu đáp một tiếng, chạy đi sắp xếp. Rất nhanh một đoàn ngựa đã xuất phát từ quận thành quay về làng Tây Hà. Ngựa phi nước đại, nhanh hơn đi bộ mấy lần, bảy tám giờ tối hôm đó, đám người Hầu Tử đã quay về làng Tây Hà. Kim Phi đã tắm rửa xong chuẩn bị đi ngủ, sau khi biết tin Hầu Tử quay về liền vội thay quần áo rồi đi ra ngoài. “Hầu Tử, ở quận thành thế nào rồi?” “Rất tốt, tiên sinh ngài không biết, xà phòng ở quận thành bán đắt hàng vô cùng, bao nhiêu người cầm ngân phiếu đi mua mà không mua được đấy...” Hầu Tử hưng phấn kể lại những việc mà Đường Tiểu Bắc đã làm ở quận thành. Đương nhiên dặn dò của Đường Tiểu Bắc anh ta không quên. “Tiểu Bắc quả nhiên làm kinh doanh rất tốt”. Kim Phi nghe xong cũng vui mừng mỉm cười. Y cảm thấy Đường Tiểu Bắc có thể bán được xà phòng với giá ba lượng là đã tốt lắm rồi, ai ngờ cô ấy còn tăng lên thành năm lượng. Giá thành của xà phòng khá thấp, chỉ riêng lần này Đường Tiểu Bắc đã giúp y kiếm được 1500 lượng. Hơn nữa Kim Phi biết rằng đây chỉ là bắt đầu mà thôi. “Đúng vậy, Tiểu Bắc cô nương đúng là rất lợi hại”. Hầu Tử cười nói: “Rõ ràng là vẫn còn nhiều xà phòng như vậy nhưng Tiểu Bắc cô nương lại không chịu bán, còn đặc biệt dặn dò bọn ta quay lại một chuyến”. “Đã diễn thì phải diễn đến cùng chứ!”