Tác giả:

Sau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được…

Chương 376

Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang SơnTác giả: Du KỳTruyện Đô Thị, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngSau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được… Nhìn thấy cha mẹ, Chu Đắc Ngộ khóc như một đứa trẻ.   Vừa khóc vừa kích động nói gì đó.   Đáng tiếc răng đã bị rụng quá nhiều, nói năng ngọng nghịu, cha mẹ cũng không hiểu được.   "Ngộ Nhi, đừng nói nữa, ta hiểu ý của con mà".  Advertisement Chu Lý Thị lau nước mắt: "Đừng lo, ta nhất định sẽ báo thù cho con, Đường Tiểu Bắc, con chó cái, ta sẽ khiến ả phải chịu gấp trăm lần thứ con đã chịu".   Chu Trường Lâm mở miệng muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng cũng không nói, thở dài rời đi.   Advertisement"Vũ Nhi, con có thể yên tâm đi chữa thương, những chuyện khác mẫu thân sẽ lo".   Chu Lý Thị vỗ nhẹ vào bàn tay trái còn nguyên vẹn của Chu Đắc Ngộ như đang dỗ dành một đứa trẻ.   Chu Lý Thị không rời đi cho đến khi Chu Đắc Ngộ ngủ thiếp đi.   Lúc này, Chu Trường Lâm cũng hỏi Văn Viên công tử để tìm hiểu chuyện gì đã xảy ra.   Văn Viên công tử không có cảm tình với Chu Đắc Ngộ, nhưng lại ngưỡng mộ Đường Tiểu Bắc, vì vậy câu chuyện được kể lại rất khách quan.   "Haizzz, tên tiểu tử phản nghịch này chọc giận Đường Tiểu Bắc làm gì cơ chứ?"   Chu Trường Lâm bất đắc dĩ thở dài.   Tuy rằng cũng cảm thấy đau lòng cho Chu Đắc Ngộ, nhưng ông ta hiểu Chu Đắc Ngộ không có lý trong chuyện này, nếu làm loạn lên Kim Phi cũng không cần ra tay, chỉ cần nhờ mối quan hệ của Đường Tiểu Bắc với vợ của quận trưởng thôi nhà họ Chu đã rất khó để thắng rồi.   "Lão gia, Ngộ Nhi là con ruột của ông đấy, bị Đường Tiểu Bắc đánh thành như vậy, sao ông có thể nói giúp cho con tiện nhân đó chứ?"   Chu Lý Thị vừa vào cửa, nghe được lời nói của Chu Trường Lâm, lập tức không vui.   “Làm càn, chỗ này là chỗ bà có thể nói chuyện chắc?”, Chu Trường Lâm quay đầu lạnh lùng quát: “Cút ngay!”   Chu Lý Thị sợ hãi rụt cổ lại, hành lễ với Văn Viên công tử và ngoan ngoãn rút lui.   ...   Trong thời đại thiếu công cụ giải trí, thanh lâu, nhà trọ là những nơi phân phối tin tức.   Hơn nữa, việc lớn như vậy, các cô nương ở thanh lâu sao có thể không bàn tán cho được?   Chỉ trong một đêm, chuyện này đã lan truyền khắp quận.   Đường Tiểu Bắc vốn là đối tượng được nhiều cô nương thanh lâu sùng bái và ngưỡng mộ, nay lại có thêm một hành động anh hùng, ngày càng nhiều cô gái ngưỡng mộ cô ấy hơn.  

Nhìn thấy cha mẹ, Chu Đắc Ngộ khóc như một đứa trẻ.  

 

Vừa khóc vừa kích động nói gì đó.  

 

Đáng tiếc răng đã bị rụng quá nhiều, nói năng ngọng nghịu, cha mẹ cũng không hiểu được.  

 

"Ngộ Nhi, đừng nói nữa, ta hiểu ý của con mà".  

Advertisement

 

Chu Lý Thị lau nước mắt: "Đừng lo, ta nhất định sẽ báo thù cho con, Đường Tiểu Bắc, con chó cái, ta sẽ khiến ả phải chịu gấp trăm lần thứ con đã chịu".  

 

Chu Trường Lâm mở miệng muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng cũng không nói, thở dài rời đi.  

 

Advertisement

"Vũ Nhi, con có thể yên tâm đi chữa thương, những chuyện khác mẫu thân sẽ lo".  

 

Chu Lý Thị vỗ nhẹ vào bàn tay trái còn nguyên vẹn của Chu Đắc Ngộ như đang dỗ dành một đứa trẻ.  

 

Chu Lý Thị không rời đi cho đến khi Chu Đắc Ngộ ngủ thiếp đi.  

 

Lúc này, Chu Trường Lâm cũng hỏi Văn Viên công tử để tìm hiểu chuyện gì đã xảy ra.  

 

Văn Viên công tử không có cảm tình với Chu Đắc Ngộ, nhưng lại ngưỡng mộ Đường Tiểu Bắc, vì vậy câu chuyện được kể lại rất khách quan.  

 

"Haizzz, tên tiểu tử phản nghịch này chọc giận Đường Tiểu Bắc làm gì cơ chứ?"  

 

Chu Trường Lâm bất đắc dĩ thở dài.  

 

Tuy rằng cũng cảm thấy đau lòng cho Chu Đắc Ngộ, nhưng ông ta hiểu Chu Đắc Ngộ không có lý trong chuyện này, nếu làm loạn lên Kim Phi cũng không cần ra tay, chỉ cần nhờ mối quan hệ của Đường Tiểu Bắc với vợ của quận trưởng thôi nhà họ Chu đã rất khó để thắng rồi.  

 

"Lão gia, Ngộ Nhi là con ruột của ông đấy, bị Đường Tiểu Bắc đánh thành như vậy, sao ông có thể nói giúp cho con tiện nhân đó chứ?"  

 

Chu Lý Thị vừa vào cửa, nghe được lời nói của Chu Trường Lâm, lập tức không vui.  

 

“Làm càn, chỗ này là chỗ bà có thể nói chuyện chắc?”, Chu Trường Lâm quay đầu lạnh lùng quát: “Cút ngay!”  

 

Chu Lý Thị sợ hãi rụt cổ lại, hành lễ với Văn Viên công tử và ngoan ngoãn rút lui.  

 

...  

 

Trong thời đại thiếu công cụ giải trí, thanh lâu, nhà trọ là những nơi phân phối tin tức.  

 

Hơn nữa, việc lớn như vậy, các cô nương ở thanh lâu sao có thể không bàn tán cho được?  

 

Chỉ trong một đêm, chuyện này đã lan truyền khắp quận.  

 

Đường Tiểu Bắc vốn là đối tượng được nhiều cô nương thanh lâu sùng bái và ngưỡng mộ, nay lại có thêm một hành động anh hùng, ngày càng nhiều cô gái ngưỡng mộ cô ấy hơn.  

Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang SơnTác giả: Du KỳTruyện Đô Thị, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngSau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được… Nhìn thấy cha mẹ, Chu Đắc Ngộ khóc như một đứa trẻ.   Vừa khóc vừa kích động nói gì đó.   Đáng tiếc răng đã bị rụng quá nhiều, nói năng ngọng nghịu, cha mẹ cũng không hiểu được.   "Ngộ Nhi, đừng nói nữa, ta hiểu ý của con mà".  Advertisement Chu Lý Thị lau nước mắt: "Đừng lo, ta nhất định sẽ báo thù cho con, Đường Tiểu Bắc, con chó cái, ta sẽ khiến ả phải chịu gấp trăm lần thứ con đã chịu".   Chu Trường Lâm mở miệng muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng cũng không nói, thở dài rời đi.   Advertisement"Vũ Nhi, con có thể yên tâm đi chữa thương, những chuyện khác mẫu thân sẽ lo".   Chu Lý Thị vỗ nhẹ vào bàn tay trái còn nguyên vẹn của Chu Đắc Ngộ như đang dỗ dành một đứa trẻ.   Chu Lý Thị không rời đi cho đến khi Chu Đắc Ngộ ngủ thiếp đi.   Lúc này, Chu Trường Lâm cũng hỏi Văn Viên công tử để tìm hiểu chuyện gì đã xảy ra.   Văn Viên công tử không có cảm tình với Chu Đắc Ngộ, nhưng lại ngưỡng mộ Đường Tiểu Bắc, vì vậy câu chuyện được kể lại rất khách quan.   "Haizzz, tên tiểu tử phản nghịch này chọc giận Đường Tiểu Bắc làm gì cơ chứ?"   Chu Trường Lâm bất đắc dĩ thở dài.   Tuy rằng cũng cảm thấy đau lòng cho Chu Đắc Ngộ, nhưng ông ta hiểu Chu Đắc Ngộ không có lý trong chuyện này, nếu làm loạn lên Kim Phi cũng không cần ra tay, chỉ cần nhờ mối quan hệ của Đường Tiểu Bắc với vợ của quận trưởng thôi nhà họ Chu đã rất khó để thắng rồi.   "Lão gia, Ngộ Nhi là con ruột của ông đấy, bị Đường Tiểu Bắc đánh thành như vậy, sao ông có thể nói giúp cho con tiện nhân đó chứ?"   Chu Lý Thị vừa vào cửa, nghe được lời nói của Chu Trường Lâm, lập tức không vui.   “Làm càn, chỗ này là chỗ bà có thể nói chuyện chắc?”, Chu Trường Lâm quay đầu lạnh lùng quát: “Cút ngay!”   Chu Lý Thị sợ hãi rụt cổ lại, hành lễ với Văn Viên công tử và ngoan ngoãn rút lui.   ...   Trong thời đại thiếu công cụ giải trí, thanh lâu, nhà trọ là những nơi phân phối tin tức.   Hơn nữa, việc lớn như vậy, các cô nương ở thanh lâu sao có thể không bàn tán cho được?   Chỉ trong một đêm, chuyện này đã lan truyền khắp quận.   Đường Tiểu Bắc vốn là đối tượng được nhiều cô nương thanh lâu sùng bái và ngưỡng mộ, nay lại có thêm một hành động anh hùng, ngày càng nhiều cô gái ngưỡng mộ cô ấy hơn.  

Chương 376