Tác giả:

Sau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được…

Chương 452

Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang SơnTác giả: Du KỳTruyện Đô Thị, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngSau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được…  Nếu không bán hết cũng không sao, có thể đưa đến làng Tây Hà, bên đó có bao nhiêu sẽ nhận hết bấy nhiêu.   Mỗi khi nhìn thấy có thợ săn vào làng, công nhân nữ ở xưởng dệt biết hôm nay có thịt ăn rồi.   Các cô gái Thục Địa đều rất xinh đẹp, trước kia các cô gái phải làm ruộng để kiếm sống, lại không được ăn no, ai nấy cũng vừa đen vừa gầy.   Nhưng chỉ cần vào xưởng dệt làm việc thì không cần lo bị đói nữa, lại làm việc trong nhà, không cần ra ngoài phơi nắng, những cô gái lúc đầu vừa đen vừa gầy bây giờ ai nấy cũng đều trắng trẻo xinh đẹp.  Advertisement Mặc dù còn không ít công nhân nữ mặc quần áo với những mảnh vá nhưng cũng ăn mặc rất sạch sẽ, trên người còn tỏa ra mùi xà phòng.   Trong xưởng dệt cũng không còn nhìn thấy cô gái nào đầu tóc luộm thuộm nữa.   AdvertisementTrước kia “những món hàng phải đền tiền” cực kỳ khó gả đi, chỉ cần vào xưởng dệt đều trở thành “hàng hot”.   Dần dần công nhân nữ ở xưởng dệt trở thành một cảnh quan ở làng Tây Hà, thợ săn ngoài làng mỗi lần đến bán thịt đều sẽ cố ý đến làng lúc đi làm hoặc tan làm.   Ngay cả Kim Phi có lúc bận rộn đến mệt cũng sẽ đến xưởng dệt đi vòng vòng, vì chuyện này mà y còn bị Đường Tiểu Bắc cười nhạo.   Dĩ nhiên Kim Phi không thể nhịn được sự khiêu khích này, mỗi lần như thế đều cũng dùng hành động thực tế chặn lại khiến Đường Tiểu Bắc cũng khó nói nên lời.   Đều không cần chủ động quảng bá, danh tiếng của xưởng dệt cũng được truyền ra ngoài, đây cũng là nguyên nhân xưởng dệt có thể tuyển được số lượng công nhân nữ khá lớn trong thời gian ngắn, thậm chí có người còn sẵn lòng rời khỏi quê nhà, dẫn cả nhà đến làng Tây Hà.   Vì thông tin liên lạc lạc hậu nên xưởng dệt đã tuyển đủ người vẫn có không ít người đến, hơn nữa ngày sau còn nhiều hơn ngày trước.      Quan Hạ Nhi, Đường Tiểu Bắc, Trương Lương, Đường Đông Đông, Mãn Thương, Chu Cẩm, Khánh Mộ Lam, Lưu Thiết, trưởng làng của hai làng, Nhuận Nương, Trịnh Phương...   Buổi tối sau khi tan làm, những người có tiếng nói ở làng Tây Hà và làng Quan Gia về cơ bản đều tập trung tại nhà của Kim Phi.   Bọn họ cùng nhau thảo luận về vấn đề nhân khẩu trong làng ngày càng tăng.   "Tiên sinh, người đến đây quá đông, bây giờ không chỉ các khoảng đất trống trong làng mà phía sau núi cũng dựng lên rất nhiều lều cỏ”.   Trương Lương là người đầu tiên lên tiếng: "Nếu tiếp tục như vậy, trong làng sẽ xảy ra chuyện”.   "Đã xảy ra chuyện rồi đấy, tối nay Lão Tam về nhà, phát hiện túi lương thực trong nhà đã bị lấy trộm”, làng trưởng lắc đầu nói.   "Lương ca, chuyện này buộc phải mau chóng điều tra, một khi tra ra người làm thì đuổi hắn ra ngoài, vĩnh viễn không được đặt chân vào làng Tây Hà nữa”.   Kim Phi lạnh lùng nói: "Những chuyện xấu xa này tuyệt đối không được phát triển thêm, nếu không trong làng sẽ nhanh chóng hỗn loạn”.   “Ta đã phái người đi điều tra rồi, Trương Lương nói.   "Trịnh Phương đại ca, huynh dẫn thêm mấy người từ núi Miêu Miêu tới giúp Lương ca, một khi phát hiện có người muốn gây sự, lập tức trấn áp cho ta!"  

 Nếu không bán hết cũng không sao, có thể đưa đến làng Tây Hà, bên đó có bao nhiêu sẽ nhận hết bấy nhiêu.  

 

Mỗi khi nhìn thấy có thợ săn vào làng, công nhân nữ ở xưởng dệt biết hôm nay có thịt ăn rồi.  

 

Các cô gái Thục Địa đều rất xinh đẹp, trước kia các cô gái phải làm ruộng để kiếm sống, lại không được ăn no, ai nấy cũng vừa đen vừa gầy.  

 

Nhưng chỉ cần vào xưởng dệt làm việc thì không cần lo bị đói nữa, lại làm việc trong nhà, không cần ra ngoài phơi nắng, những cô gái lúc đầu vừa đen vừa gầy bây giờ ai nấy cũng đều trắng trẻo xinh đẹp.  

Advertisement

 

Mặc dù còn không ít công nhân nữ mặc quần áo với những mảnh vá nhưng cũng ăn mặc rất sạch sẽ, trên người còn tỏa ra mùi xà phòng.  

 

Trong xưởng dệt cũng không còn nhìn thấy cô gái nào đầu tóc luộm thuộm nữa.  

 

Advertisement

Trước kia “những món hàng phải đền tiền” cực kỳ khó gả đi, chỉ cần vào xưởng dệt đều trở thành “hàng hot”.  

 

Dần dần công nhân nữ ở xưởng dệt trở thành một cảnh quan ở làng Tây Hà, thợ săn ngoài làng mỗi lần đến bán thịt đều sẽ cố ý đến làng lúc đi làm hoặc tan làm.  

 

Ngay cả Kim Phi có lúc bận rộn đến mệt cũng sẽ đến xưởng dệt đi vòng vòng, vì chuyện này mà y còn bị Đường Tiểu Bắc cười nhạo.  

 

Dĩ nhiên Kim Phi không thể nhịn được sự khiêu khích này, mỗi lần như thế đều cũng dùng hành động thực tế chặn lại khiến Đường Tiểu Bắc cũng khó nói nên lời.  

 

Đều không cần chủ động quảng bá, danh tiếng của xưởng dệt cũng được truyền ra ngoài, đây cũng là nguyên nhân xưởng dệt có thể tuyển được số lượng công nhân nữ khá lớn trong thời gian ngắn, thậm chí có người còn sẵn lòng rời khỏi quê nhà, dẫn cả nhà đến làng Tây Hà.  

 

Vì thông tin liên lạc lạc hậu nên xưởng dệt đã tuyển đủ người vẫn có không ít người đến, hơn nữa ngày sau còn nhiều hơn ngày trước.   

 

 

 

Quan Hạ Nhi, Đường Tiểu Bắc, Trương Lương, Đường Đông Đông, Mãn Thương, Chu Cẩm, Khánh Mộ Lam, Lưu Thiết, trưởng làng của hai làng, Nhuận Nương, Trịnh Phương...  

 

Buổi tối sau khi tan làm, những người có tiếng nói ở làng Tây Hà và làng Quan Gia về cơ bản đều tập trung tại nhà của Kim Phi.  

 

Bọn họ cùng nhau thảo luận về vấn đề nhân khẩu trong làng ngày càng tăng.  

 

"Tiên sinh, người đến đây quá đông, bây giờ không chỉ các khoảng đất trống trong làng mà phía sau núi cũng dựng lên rất nhiều lều cỏ”.  

 

Trương Lương là người đầu tiên lên tiếng: "Nếu tiếp tục như vậy, trong làng sẽ xảy ra chuyện”.  

 

"Đã xảy ra chuyện rồi đấy, tối nay Lão Tam về nhà, phát hiện túi lương thực trong nhà đã bị lấy trộm”, làng trưởng lắc đầu nói.  

 

"Lương ca, chuyện này buộc phải mau chóng điều tra, một khi tra ra người làm thì đuổi hắn ra ngoài, vĩnh viễn không được đặt chân vào làng Tây Hà nữa”.  

 

Kim Phi lạnh lùng nói: "Những chuyện xấu xa này tuyệt đối không được phát triển thêm, nếu không trong làng sẽ nhanh chóng hỗn loạn”.  

 

“Ta đã phái người đi điều tra rồi, Trương Lương nói.  

 

"Trịnh Phương đại ca, huynh dẫn thêm mấy người từ núi Miêu Miêu tới giúp Lương ca, một khi phát hiện có người muốn gây sự, lập tức trấn áp cho ta!"  

Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang SơnTác giả: Du KỳTruyện Đô Thị, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngSau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được…  Nếu không bán hết cũng không sao, có thể đưa đến làng Tây Hà, bên đó có bao nhiêu sẽ nhận hết bấy nhiêu.   Mỗi khi nhìn thấy có thợ săn vào làng, công nhân nữ ở xưởng dệt biết hôm nay có thịt ăn rồi.   Các cô gái Thục Địa đều rất xinh đẹp, trước kia các cô gái phải làm ruộng để kiếm sống, lại không được ăn no, ai nấy cũng vừa đen vừa gầy.   Nhưng chỉ cần vào xưởng dệt làm việc thì không cần lo bị đói nữa, lại làm việc trong nhà, không cần ra ngoài phơi nắng, những cô gái lúc đầu vừa đen vừa gầy bây giờ ai nấy cũng đều trắng trẻo xinh đẹp.  Advertisement Mặc dù còn không ít công nhân nữ mặc quần áo với những mảnh vá nhưng cũng ăn mặc rất sạch sẽ, trên người còn tỏa ra mùi xà phòng.   Trong xưởng dệt cũng không còn nhìn thấy cô gái nào đầu tóc luộm thuộm nữa.   AdvertisementTrước kia “những món hàng phải đền tiền” cực kỳ khó gả đi, chỉ cần vào xưởng dệt đều trở thành “hàng hot”.   Dần dần công nhân nữ ở xưởng dệt trở thành một cảnh quan ở làng Tây Hà, thợ săn ngoài làng mỗi lần đến bán thịt đều sẽ cố ý đến làng lúc đi làm hoặc tan làm.   Ngay cả Kim Phi có lúc bận rộn đến mệt cũng sẽ đến xưởng dệt đi vòng vòng, vì chuyện này mà y còn bị Đường Tiểu Bắc cười nhạo.   Dĩ nhiên Kim Phi không thể nhịn được sự khiêu khích này, mỗi lần như thế đều cũng dùng hành động thực tế chặn lại khiến Đường Tiểu Bắc cũng khó nói nên lời.   Đều không cần chủ động quảng bá, danh tiếng của xưởng dệt cũng được truyền ra ngoài, đây cũng là nguyên nhân xưởng dệt có thể tuyển được số lượng công nhân nữ khá lớn trong thời gian ngắn, thậm chí có người còn sẵn lòng rời khỏi quê nhà, dẫn cả nhà đến làng Tây Hà.   Vì thông tin liên lạc lạc hậu nên xưởng dệt đã tuyển đủ người vẫn có không ít người đến, hơn nữa ngày sau còn nhiều hơn ngày trước.      Quan Hạ Nhi, Đường Tiểu Bắc, Trương Lương, Đường Đông Đông, Mãn Thương, Chu Cẩm, Khánh Mộ Lam, Lưu Thiết, trưởng làng của hai làng, Nhuận Nương, Trịnh Phương...   Buổi tối sau khi tan làm, những người có tiếng nói ở làng Tây Hà và làng Quan Gia về cơ bản đều tập trung tại nhà của Kim Phi.   Bọn họ cùng nhau thảo luận về vấn đề nhân khẩu trong làng ngày càng tăng.   "Tiên sinh, người đến đây quá đông, bây giờ không chỉ các khoảng đất trống trong làng mà phía sau núi cũng dựng lên rất nhiều lều cỏ”.   Trương Lương là người đầu tiên lên tiếng: "Nếu tiếp tục như vậy, trong làng sẽ xảy ra chuyện”.   "Đã xảy ra chuyện rồi đấy, tối nay Lão Tam về nhà, phát hiện túi lương thực trong nhà đã bị lấy trộm”, làng trưởng lắc đầu nói.   "Lương ca, chuyện này buộc phải mau chóng điều tra, một khi tra ra người làm thì đuổi hắn ra ngoài, vĩnh viễn không được đặt chân vào làng Tây Hà nữa”.   Kim Phi lạnh lùng nói: "Những chuyện xấu xa này tuyệt đối không được phát triển thêm, nếu không trong làng sẽ nhanh chóng hỗn loạn”.   “Ta đã phái người đi điều tra rồi, Trương Lương nói.   "Trịnh Phương đại ca, huynh dẫn thêm mấy người từ núi Miêu Miêu tới giúp Lương ca, một khi phát hiện có người muốn gây sự, lập tức trấn áp cho ta!"  

Chương 452