Sau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được…
Chương 498
Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang SơnTác giả: Du KỳTruyện Đô Thị, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngSau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được… "Lão Lưu luôn làm việc không chê vào đâu được, Kim Phi nhất định sẽ không chạy thoát đâu". Một tên trùm khác mập mạp buồn bực nói: "Chúng ta tiếp tục đuổi theo đi, ta tin Kim Phi sẽ không chạy thoát được đâu!" “Lão Sở, nói thật cho ta biết, ngươi biết cái gì rồi đúng không?”, tên mặt sẹo hỏi: “Có phải lão Lưu cho người mai phục phía sau không?” "Ta không biết, nhưng ta biết tính cách lão Lưu, hiện tại đã bố trí xong, sẽ không nghĩ tới khả năng này". Advertisement Tên mập mạp hỏi: "Lão Trần, ngươi thấy thế nào? Đuổi hay không đuổi?" "Đã đuổi tới đây rồi, thì đuổi theo thêm vài bước nữa đi". Nhóm thổ phỉ cuối cùng cũng thống nhất. Advertisement Vì vậy, bọn thổ phỉ tiếp tục đuổi theo con đường chính. Tên trùm mập đã đoán đúng, đi về phía trước năm dặm nữa, Kim Phi tưởng đã cắt đuôi được đám thổ phỉ, đang suy nghĩ xem nên đi đâu trước, thì một thân cây đột nhiên đổ xuống. Cây này to bằng cái thùng, nếu bị đập trúng có khi sẽ biến thành bánh thịt cũng nên! Kim Phi gần như vô thức ghìm ngựa lại! Con ngựa hí lên một tiếng, tốc độ nhanh chóng giảm xuống, Kim Phi và Quan Hạ Nhi đồng thời ngã xuống phía trước. Nhưng dù sao nó cũng là giống ngựa ưu tú chạy trên đồng cỏ, chiến mã chỉ chạy về phía trước bốn, năm mét thì đột ngột dừng lại. Bùm! Cây lớn quét một đường ngay trước mũi ngựa đập vào đường núi, tung lên từng đợt bụi mù mịt. Kim Phi nhanh chóng cúi xuống để che cho Quan Hạ Nhi, nhưng lưng y lại bị cành cây cọ vào rõ đau, mặt cũng bị trầy xước. Nhưng Lão Hắc chạy phía trước lại không may mắn như vậy, con ngựa bị cái cây đập trúng, cổ ngựa bị đè nát. May mắn thay, Lão Hắc đã phản ứng kịp thời và nhanh chóng lao sang một bên đường. Dù mũi bị bầm tím và mặt sưng vù do quán tính nhưng cuối cùng vẫn giữ được mạng sống của mình. Tất cả các cựu binh khác đi theo phía sau đều dừng lại, nhưng hai nữ binh vì kỹ năng cưỡi ngựa kém đã va vào ngựa của người khác, khiến cảnh tượng có chút hỗn loạn. Khi Kim Phi ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy phía sau gốc cây lớn, một đám thổ phỉ không biết từ đâu lao ra, số lượng cũng không ít hơn vừa rồi. "Giết Kim Phi, mỗi người thưởng mười lượng bạc!" Một tên thổ phỉ giơ dao hét lên. Mục đích của việc trở thành thổ phỉ là gì, không vì tiền thì vì gì? Bọn thổ phỉ xông tới la hét đầy phấn khích.
"Lão Lưu luôn làm việc không chê vào đâu được, Kim Phi nhất định sẽ không chạy thoát đâu".
Một tên trùm khác mập mạp buồn bực nói: "Chúng ta tiếp tục đuổi theo đi, ta tin Kim Phi sẽ không chạy thoát được đâu!"
“Lão Sở, nói thật cho ta biết, ngươi biết cái gì rồi đúng không?”, tên mặt sẹo hỏi: “Có phải lão Lưu cho người mai phục phía sau không?”
"Ta không biết, nhưng ta biết tính cách lão Lưu, hiện tại đã bố trí xong, sẽ không nghĩ tới khả năng này".
Advertisement
Tên mập mạp hỏi: "Lão Trần, ngươi thấy thế nào? Đuổi hay không đuổi?"
"Đã đuổi tới đây rồi, thì đuổi theo thêm vài bước nữa đi".
Nhóm thổ phỉ cuối cùng cũng thống nhất.
Advertisement
Vì vậy, bọn thổ phỉ tiếp tục đuổi theo con đường chính.
Tên trùm mập đã đoán đúng, đi về phía trước năm dặm nữa, Kim Phi tưởng đã cắt đuôi được đám thổ phỉ, đang suy nghĩ xem nên đi đâu trước, thì một thân cây đột nhiên đổ xuống.
Cây này to bằng cái thùng, nếu bị đập trúng có khi sẽ biến thành bánh thịt cũng nên!
Kim Phi gần như vô thức ghìm ngựa lại!
Con ngựa hí lên một tiếng, tốc độ nhanh chóng giảm xuống, Kim Phi và Quan Hạ Nhi đồng thời ngã xuống phía trước.
Nhưng dù sao nó cũng là giống ngựa ưu tú chạy trên đồng cỏ, chiến mã chỉ chạy về phía trước bốn, năm mét thì đột ngột dừng lại.
Bùm!
Cây lớn quét một đường ngay trước mũi ngựa đập vào đường núi, tung lên từng đợt bụi mù mịt.
Kim Phi nhanh chóng cúi xuống để che cho Quan Hạ Nhi, nhưng lưng y lại bị cành cây cọ vào rõ đau, mặt cũng bị trầy xước.
Nhưng Lão Hắc chạy phía trước lại không may mắn như vậy, con ngựa bị cái cây đập trúng, cổ ngựa bị đè nát.
May mắn thay, Lão Hắc đã phản ứng kịp thời và nhanh chóng lao sang một bên đường.
Dù mũi bị bầm tím và mặt sưng vù do quán tính nhưng cuối cùng vẫn giữ được mạng sống của mình.
Tất cả các cựu binh khác đi theo phía sau đều dừng lại, nhưng hai nữ binh vì kỹ năng cưỡi ngựa kém đã va vào ngựa của người khác, khiến cảnh tượng có chút hỗn loạn.
Khi Kim Phi ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy phía sau gốc cây lớn, một đám thổ phỉ không biết từ đâu lao ra, số lượng cũng không ít hơn vừa rồi.
"Giết Kim Phi, mỗi người thưởng mười lượng bạc!"
Một tên thổ phỉ giơ dao hét lên.
Mục đích của việc trở thành thổ phỉ là gì, không vì tiền thì vì gì?
Bọn thổ phỉ xông tới la hét đầy phấn khích.
Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang SơnTác giả: Du KỳTruyện Đô Thị, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngSau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được… "Lão Lưu luôn làm việc không chê vào đâu được, Kim Phi nhất định sẽ không chạy thoát đâu". Một tên trùm khác mập mạp buồn bực nói: "Chúng ta tiếp tục đuổi theo đi, ta tin Kim Phi sẽ không chạy thoát được đâu!" “Lão Sở, nói thật cho ta biết, ngươi biết cái gì rồi đúng không?”, tên mặt sẹo hỏi: “Có phải lão Lưu cho người mai phục phía sau không?” "Ta không biết, nhưng ta biết tính cách lão Lưu, hiện tại đã bố trí xong, sẽ không nghĩ tới khả năng này". Advertisement Tên mập mạp hỏi: "Lão Trần, ngươi thấy thế nào? Đuổi hay không đuổi?" "Đã đuổi tới đây rồi, thì đuổi theo thêm vài bước nữa đi". Nhóm thổ phỉ cuối cùng cũng thống nhất. Advertisement Vì vậy, bọn thổ phỉ tiếp tục đuổi theo con đường chính. Tên trùm mập đã đoán đúng, đi về phía trước năm dặm nữa, Kim Phi tưởng đã cắt đuôi được đám thổ phỉ, đang suy nghĩ xem nên đi đâu trước, thì một thân cây đột nhiên đổ xuống. Cây này to bằng cái thùng, nếu bị đập trúng có khi sẽ biến thành bánh thịt cũng nên! Kim Phi gần như vô thức ghìm ngựa lại! Con ngựa hí lên một tiếng, tốc độ nhanh chóng giảm xuống, Kim Phi và Quan Hạ Nhi đồng thời ngã xuống phía trước. Nhưng dù sao nó cũng là giống ngựa ưu tú chạy trên đồng cỏ, chiến mã chỉ chạy về phía trước bốn, năm mét thì đột ngột dừng lại. Bùm! Cây lớn quét một đường ngay trước mũi ngựa đập vào đường núi, tung lên từng đợt bụi mù mịt. Kim Phi nhanh chóng cúi xuống để che cho Quan Hạ Nhi, nhưng lưng y lại bị cành cây cọ vào rõ đau, mặt cũng bị trầy xước. Nhưng Lão Hắc chạy phía trước lại không may mắn như vậy, con ngựa bị cái cây đập trúng, cổ ngựa bị đè nát. May mắn thay, Lão Hắc đã phản ứng kịp thời và nhanh chóng lao sang một bên đường. Dù mũi bị bầm tím và mặt sưng vù do quán tính nhưng cuối cùng vẫn giữ được mạng sống của mình. Tất cả các cựu binh khác đi theo phía sau đều dừng lại, nhưng hai nữ binh vì kỹ năng cưỡi ngựa kém đã va vào ngựa của người khác, khiến cảnh tượng có chút hỗn loạn. Khi Kim Phi ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy phía sau gốc cây lớn, một đám thổ phỉ không biết từ đâu lao ra, số lượng cũng không ít hơn vừa rồi. "Giết Kim Phi, mỗi người thưởng mười lượng bạc!" Một tên thổ phỉ giơ dao hét lên. Mục đích của việc trở thành thổ phỉ là gì, không vì tiền thì vì gì? Bọn thổ phỉ xông tới la hét đầy phấn khích.