Tác giả:

Sau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được…

Chương 522

Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang SơnTác giả: Du KỳTruyện Đô Thị, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngSau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được…  Kim Phi chính là trời của làng Tây Hà, nếu như y xảy ra chuyện, toàn bộ cái làng này sẽ xong đời.   Cựu binh không có tư cách xác nhận lời của thợ săn này là thật hay giả, chỉ đành đưa anh ta đi gặp Đường Đông Đông và trưởng làng.   “Được!”   Một cựu binh khác nghe xong liền chạy đi.  Advertisement “Hàn huynh đệ, huynh đi theo ta!”   Nói xong cựu binh liền kéo thợ săn chạy như bay.   Đến nhà Kim Phi, Nhuận Nương nói với cựu binh, Đường Đông Đông đang ở trong xưởng, cựu binh để thợ săn ở lại trong nhà Kim Phi, đồng thời ra hiệu cho nữ binh lính để mắt đến anh ta, sau đó xoay người chạy tới xưởng dệt.  Advertisement Trong xưởng dệt, Đường Đông Đông đang thảo luận công việc với một tổ trường, nghe thấy báo cáo của cựu binh, sợ hãi sắc mặt trắng bệch, lo lắng hỏi: “Người báo tin đang ở đâu?”   “Ở thư phòng tiếp khách hàng ngày của tiên sinh...”   Cựu binh còn chưa nói xong, Đường Đông Đông vẫn luôn chú ý hình tượng ở trong xưởng dệt, lúc này nhấc váy lên chạy.   Không ít nữ công nhân đều dừng công việc đang làm lại, tò mò không biết có chuyện gì xảy ra mà lại khiến cho một người luôn bình tĩnh như Đường Đông Đông sợ hãi đến vậy.   Khi Đường Đông Đông chạy về đến nhà, một cựu binh khác đã dẫn theo trưởng làng tới.   Cùng tới còn có Lưu Thiết hôm nay mới quay về từ Quảng Nguyên.   “Đông Đông, vị huynh đệ này nói rằng có thổ phỉ tập kích tiên sinh, rốt cuộc là như thế nào?”   Trưởng làng quần áo xộc xệch, chỉ đi có một chiếc giày, không biết là do không kịp đi giày hay là do vừa rồi chạy nhanh quá bay mất.   Vừa nhìn thấy Đường Đông Đông liền lo lắng hỏi.   Lưu Thiết ở phía sau càng thảm hơn, nửa thân trên và hai chân đều trần.   “Ta cũng vừa mới hay tin quay về”.   Đường Đông Đông lao vào trong thư phòng thì nhìn thấy người thợ săn đang ngồi đó.   Thư phòng do Kim Phi tự mình bố trí, tuy rằng không xa hoa lắm nhưng rất có phong cách, cũng rất ngăn nắp.   Người thợ săn đã quen với việc leo núi lăn lộn, sau khi vào đến  ghế cũng không dám ngồi, thậm chí còn không dám động đến trà Nhuận Nương mang đến cho mình.   Nhìn thấy ba người Đường Đông Đông vào phòng, thợ săn vội vàng bắt chước dáng vẻ trong văn kịch, chắp tay nói: “Tham kiến phu nhân, tham kiến vị trưởng lão, tham kiến...”   “Không cần khách sáo nữa!”   Đường Đông Đông thường ngày luôn rất lịch sự lễ phép, nhưng lúc này không quan tâm nhiều vậy nữa, trực tiếp ngắt lời thợ săn, lo lắng hỏi: “Là ngươi tới báo tin thổ phỉ tập kích Kim tiên sinh đúng không?”  

 Kim Phi chính là trời của làng Tây Hà, nếu như y xảy ra chuyện, toàn bộ cái làng này sẽ xong đời.  

 

Cựu binh không có tư cách xác nhận lời của thợ săn này là thật hay giả, chỉ đành đưa anh ta đi gặp Đường Đông Đông và trưởng làng.  

 

“Được!”  

 

Một cựu binh khác nghe xong liền chạy đi.  

Advertisement

 

“Hàn huynh đệ, huynh đi theo ta!”  

 

Nói xong cựu binh liền kéo thợ săn chạy như bay.  

 

Đến nhà Kim Phi, Nhuận Nương nói với cựu binh, Đường Đông Đông đang ở trong xưởng, cựu binh để thợ săn ở lại trong nhà Kim Phi, đồng thời ra hiệu cho nữ binh lính để mắt đến anh ta, sau đó xoay người chạy tới xưởng dệt.  

Advertisement

 

Trong xưởng dệt, Đường Đông Đông đang thảo luận công việc với một tổ trường, nghe thấy báo cáo của cựu binh, sợ hãi sắc mặt trắng bệch, lo lắng hỏi: “Người báo tin đang ở đâu?”  

 

“Ở thư phòng tiếp khách hàng ngày của tiên sinh...”  

 

Cựu binh còn chưa nói xong, Đường Đông Đông vẫn luôn chú ý hình tượng ở trong xưởng dệt, lúc này nhấc váy lên chạy.  

 

Không ít nữ công nhân đều dừng công việc đang làm lại, tò mò không biết có chuyện gì xảy ra mà lại khiến cho một người luôn bình tĩnh như Đường Đông Đông sợ hãi đến vậy.  

 

Khi Đường Đông Đông chạy về đến nhà, một cựu binh khác đã dẫn theo trưởng làng tới.  

 

Cùng tới còn có Lưu Thiết hôm nay mới quay về từ Quảng Nguyên.  

 

“Đông Đông, vị huynh đệ này nói rằng có thổ phỉ tập kích tiên sinh, rốt cuộc là như thế nào?”  

 

Trưởng làng quần áo xộc xệch, chỉ đi có một chiếc giày, không biết là do không kịp đi giày hay là do vừa rồi chạy nhanh quá bay mất.  

 

Vừa nhìn thấy Đường Đông Đông liền lo lắng hỏi.  

 

Lưu Thiết ở phía sau càng thảm hơn, nửa thân trên và hai chân đều trần.  

 

“Ta cũng vừa mới hay tin quay về”.  

 

Đường Đông Đông lao vào trong thư phòng thì nhìn thấy người thợ săn đang ngồi đó.  

 

Thư phòng do Kim Phi tự mình bố trí, tuy rằng không xa hoa lắm nhưng rất có phong cách, cũng rất ngăn nắp.  

 

Người thợ săn đã quen với việc leo núi lăn lộn, sau khi vào đến  ghế cũng không dám ngồi, thậm chí còn không dám động đến trà Nhuận Nương mang đến cho mình.  

 

Nhìn thấy ba người Đường Đông Đông vào phòng, thợ săn vội vàng bắt chước dáng vẻ trong văn kịch, chắp tay nói: “Tham kiến phu nhân, tham kiến vị trưởng lão, tham kiến...”  

 

“Không cần khách sáo nữa!”  

 

Đường Đông Đông thường ngày luôn rất lịch sự lễ phép, nhưng lúc này không quan tâm nhiều vậy nữa, trực tiếp ngắt lời thợ săn, lo lắng hỏi: “Là ngươi tới báo tin thổ phỉ tập kích Kim tiên sinh đúng không?”  

Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang SơnTác giả: Du KỳTruyện Đô Thị, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngSau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được…  Kim Phi chính là trời của làng Tây Hà, nếu như y xảy ra chuyện, toàn bộ cái làng này sẽ xong đời.   Cựu binh không có tư cách xác nhận lời của thợ săn này là thật hay giả, chỉ đành đưa anh ta đi gặp Đường Đông Đông và trưởng làng.   “Được!”   Một cựu binh khác nghe xong liền chạy đi.  Advertisement “Hàn huynh đệ, huynh đi theo ta!”   Nói xong cựu binh liền kéo thợ săn chạy như bay.   Đến nhà Kim Phi, Nhuận Nương nói với cựu binh, Đường Đông Đông đang ở trong xưởng, cựu binh để thợ săn ở lại trong nhà Kim Phi, đồng thời ra hiệu cho nữ binh lính để mắt đến anh ta, sau đó xoay người chạy tới xưởng dệt.  Advertisement Trong xưởng dệt, Đường Đông Đông đang thảo luận công việc với một tổ trường, nghe thấy báo cáo của cựu binh, sợ hãi sắc mặt trắng bệch, lo lắng hỏi: “Người báo tin đang ở đâu?”   “Ở thư phòng tiếp khách hàng ngày của tiên sinh...”   Cựu binh còn chưa nói xong, Đường Đông Đông vẫn luôn chú ý hình tượng ở trong xưởng dệt, lúc này nhấc váy lên chạy.   Không ít nữ công nhân đều dừng công việc đang làm lại, tò mò không biết có chuyện gì xảy ra mà lại khiến cho một người luôn bình tĩnh như Đường Đông Đông sợ hãi đến vậy.   Khi Đường Đông Đông chạy về đến nhà, một cựu binh khác đã dẫn theo trưởng làng tới.   Cùng tới còn có Lưu Thiết hôm nay mới quay về từ Quảng Nguyên.   “Đông Đông, vị huynh đệ này nói rằng có thổ phỉ tập kích tiên sinh, rốt cuộc là như thế nào?”   Trưởng làng quần áo xộc xệch, chỉ đi có một chiếc giày, không biết là do không kịp đi giày hay là do vừa rồi chạy nhanh quá bay mất.   Vừa nhìn thấy Đường Đông Đông liền lo lắng hỏi.   Lưu Thiết ở phía sau càng thảm hơn, nửa thân trên và hai chân đều trần.   “Ta cũng vừa mới hay tin quay về”.   Đường Đông Đông lao vào trong thư phòng thì nhìn thấy người thợ săn đang ngồi đó.   Thư phòng do Kim Phi tự mình bố trí, tuy rằng không xa hoa lắm nhưng rất có phong cách, cũng rất ngăn nắp.   Người thợ săn đã quen với việc leo núi lăn lộn, sau khi vào đến  ghế cũng không dám ngồi, thậm chí còn không dám động đến trà Nhuận Nương mang đến cho mình.   Nhìn thấy ba người Đường Đông Đông vào phòng, thợ săn vội vàng bắt chước dáng vẻ trong văn kịch, chắp tay nói: “Tham kiến phu nhân, tham kiến vị trưởng lão, tham kiến...”   “Không cần khách sáo nữa!”   Đường Đông Đông thường ngày luôn rất lịch sự lễ phép, nhưng lúc này không quan tâm nhiều vậy nữa, trực tiếp ngắt lời thợ săn, lo lắng hỏi: “Là ngươi tới báo tin thổ phỉ tập kích Kim tiên sinh đúng không?”  

Chương 522