Tác giả:

Sau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được…

Chương 526

Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang SơnTác giả: Du KỳTruyện Đô Thị, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngSau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được…  Tất cả mọi người dân làng Tây Hà đều biết rằng có Kim Phi bọn họ mới có cuộc sống tươi đẹp, không có Kim Phi, làng Tây Hà sẽ giống như một miếng thịt béo bở, bị các hào thân xâu xé.   Dân làng trước tiên là sợ hãi, sau đó liền trở nên phẫn nộ.   Chen miệng nói không ngừng, ai nấy cũng muốn đi cứu Kim Phi.   Keng! Keng! Keng!   AdvertisementTrưởng làng gõ chiêng mấy tiếng, cuối cùng dân làng cũng yên tĩnh trở lại.   “Gào cái gì mà gào!”   Trưởng làng hét: “Tập kích Kim Phi là ba nhóm thổ phỉ, cộng vào hơn một trăm người, buổi sáng lúc đi Kim Phi đã nói với ta, bảo Đại Lưu đi thay Khánh Mộ Lam cô nương, vì vậy bây giờ bên cạnh cậu ấy chỉ có mười binh lính nam, cộng thêm mười binh lính nữ cận vệ của Khánh Mộ Lam cô nương, nhất định không so được với đám thổ phỉ”.  Advertisement “Vì vậy chúng ta buộc phải đi ứng cứu Kim Phi!”   “Đúng, ứng cứu Phi ca!”   Dân làng lập tức phụ họa theo.   “Ứng cứu Kim Phi là chuyện đương nhiên, bây giờ mọi người nghe ta sắp xếp!”   Trưởng làng hét lớn: “Mãn Thương tới chưa?”   “Tới rồi!”   Mãn Thương khập khiễng đi tới.   “Bây giờ cậu lập tức tới xưởng luyện gang, mở kho vũ khí ra, chuẩn bị cung cấp vũ khí cho mọi người”, trưởng làng nói.   “Rõ!”   Mãn Thương đáp một tiếng, lớn tiếng đáp: “Mọi người đi theo ta tới xưởng luyện gang!”   Bảy tám nữ nô lệ đi theo Mãn Thương học việc đều chạy theo cậu ấy đến xưởng luyện gang.   “Thiết Chùy tới chưa?”, trưởng làng lại hét.   “Đến rồi!”   Thiết Chùy nhanh chóng giơ tay lên.   “Vết thương của cậu thế nào rồi?”, trưởng làng nói.   “Không còn vấn đề gì nữa rồi!”   Thiết Chùy ném chiếc nạng ra, đi nhanh về phía trước.   Mặc dù lúc chạy vẫn còn hơi khập khiễng, nhưng vẻ mặt của anh ta không thay đổi.  

 Tất cả mọi người dân làng Tây Hà đều biết rằng có Kim Phi bọn họ mới có cuộc sống tươi đẹp, không có Kim Phi, làng Tây Hà sẽ giống như một miếng thịt béo bở, bị các hào thân xâu xé.  

 

Dân làng trước tiên là sợ hãi, sau đó liền trở nên phẫn nộ.  

 

Chen miệng nói không ngừng, ai nấy cũng muốn đi cứu Kim Phi.  

 

Keng! Keng! Keng!  

 

Advertisement

Trưởng làng gõ chiêng mấy tiếng, cuối cùng dân làng cũng yên tĩnh trở lại.  

 

“Gào cái gì mà gào!”  

 

Trưởng làng hét: “Tập kích Kim Phi là ba nhóm thổ phỉ, cộng vào hơn một trăm người, buổi sáng lúc đi Kim Phi đã nói với ta, bảo Đại Lưu đi thay Khánh Mộ Lam cô nương, vì vậy bây giờ bên cạnh cậu ấy chỉ có mười binh lính nam, cộng thêm mười binh lính nữ cận vệ của Khánh Mộ Lam cô nương, nhất định không so được với đám thổ phỉ”.  

Advertisement

 

“Vì vậy chúng ta buộc phải đi ứng cứu Kim Phi!”  

 

“Đúng, ứng cứu Phi ca!”  

 

Dân làng lập tức phụ họa theo.  

 

“Ứng cứu Kim Phi là chuyện đương nhiên, bây giờ mọi người nghe ta sắp xếp!”  

 

Trưởng làng hét lớn: “Mãn Thương tới chưa?”  

 

“Tới rồi!”  

 

Mãn Thương khập khiễng đi tới.  

 

“Bây giờ cậu lập tức tới xưởng luyện gang, mở kho vũ khí ra, chuẩn bị cung cấp vũ khí cho mọi người”, trưởng làng nói.  

 

“Rõ!”  

 

Mãn Thương đáp một tiếng, lớn tiếng đáp: “Mọi người đi theo ta tới xưởng luyện gang!”  

 

Bảy tám nữ nô lệ đi theo Mãn Thương học việc đều chạy theo cậu ấy đến xưởng luyện gang.  

 

“Thiết Chùy tới chưa?”, trưởng làng lại hét.  

 

“Đến rồi!”  

 

Thiết Chùy nhanh chóng giơ tay lên.  

 

“Vết thương của cậu thế nào rồi?”, trưởng làng nói.  

 

“Không còn vấn đề gì nữa rồi!”  

 

Thiết Chùy ném chiếc nạng ra, đi nhanh về phía trước.  

 

Mặc dù lúc chạy vẫn còn hơi khập khiễng, nhưng vẻ mặt của anh ta không thay đổi.  

Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang SơnTác giả: Du KỳTruyện Đô Thị, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngSau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được…  Tất cả mọi người dân làng Tây Hà đều biết rằng có Kim Phi bọn họ mới có cuộc sống tươi đẹp, không có Kim Phi, làng Tây Hà sẽ giống như một miếng thịt béo bở, bị các hào thân xâu xé.   Dân làng trước tiên là sợ hãi, sau đó liền trở nên phẫn nộ.   Chen miệng nói không ngừng, ai nấy cũng muốn đi cứu Kim Phi.   Keng! Keng! Keng!   AdvertisementTrưởng làng gõ chiêng mấy tiếng, cuối cùng dân làng cũng yên tĩnh trở lại.   “Gào cái gì mà gào!”   Trưởng làng hét: “Tập kích Kim Phi là ba nhóm thổ phỉ, cộng vào hơn một trăm người, buổi sáng lúc đi Kim Phi đã nói với ta, bảo Đại Lưu đi thay Khánh Mộ Lam cô nương, vì vậy bây giờ bên cạnh cậu ấy chỉ có mười binh lính nam, cộng thêm mười binh lính nữ cận vệ của Khánh Mộ Lam cô nương, nhất định không so được với đám thổ phỉ”.  Advertisement “Vì vậy chúng ta buộc phải đi ứng cứu Kim Phi!”   “Đúng, ứng cứu Phi ca!”   Dân làng lập tức phụ họa theo.   “Ứng cứu Kim Phi là chuyện đương nhiên, bây giờ mọi người nghe ta sắp xếp!”   Trưởng làng hét lớn: “Mãn Thương tới chưa?”   “Tới rồi!”   Mãn Thương khập khiễng đi tới.   “Bây giờ cậu lập tức tới xưởng luyện gang, mở kho vũ khí ra, chuẩn bị cung cấp vũ khí cho mọi người”, trưởng làng nói.   “Rõ!”   Mãn Thương đáp một tiếng, lớn tiếng đáp: “Mọi người đi theo ta tới xưởng luyện gang!”   Bảy tám nữ nô lệ đi theo Mãn Thương học việc đều chạy theo cậu ấy đến xưởng luyện gang.   “Thiết Chùy tới chưa?”, trưởng làng lại hét.   “Đến rồi!”   Thiết Chùy nhanh chóng giơ tay lên.   “Vết thương của cậu thế nào rồi?”, trưởng làng nói.   “Không còn vấn đề gì nữa rồi!”   Thiết Chùy ném chiếc nạng ra, đi nhanh về phía trước.   Mặc dù lúc chạy vẫn còn hơi khập khiễng, nhưng vẻ mặt của anh ta không thay đổi.  

Chương 526