Sau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được…
Chương 538
Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang SơnTác giả: Du KỳTruyện Đô Thị, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngSau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được… "Tiên sinh, may mà lần này tiên sinh đã liệu trước, nếu không hôm nay quả là nguy hiểm đấy". "Hôm nay xác thực rất nguy hiểm, nhưng cũng rất may mắn". Kim Phi nói: "Nếu không có tin của lão Đường, chúng ta có thể đã lao thẳng vào ổ phục kích của bọn cướp và không thể thoát ra được. Nếu không có kỹ năng của A Mai, chúng ta sẽ không thể trụ được cho đến khi trời tối, ảnh hưởng của pháo sáng sẽ giảm đi đáng kể. Chúng ta có thể đã toi đời rồi". Advertisement "Tiên sinh, ta không nghĩ đó là một sự may mắn, đó là một điều tất yếu". Trương Lương nói: "Trước đây ta nghe Hầu gia nói các gia tộc lớn đều có những tử sĩ được huấn luyện từ nhỏ và tất cả họ đều có những kỹ năng độc nhất vô nhị. Cô Mộ Lam là em gái của Hầu gia. Khi ra ngoài làm sao có thể không đem theo hai cao thủ hộ vệ chứ?" Advertisement "Quả thật là vậy, trước đây ta còn đã nghĩ A Mai là cao thủ, không nghĩ tới lại siêu đến như vậy". Kim Phi thở dài. Trên thực tế, đây cũng là lần đầu tiên y thấy A Mai dốc toàn lực. Lần trước truy kích Chu Văn Viên, hộ vệ cũng là một cao thủ, chỉ là bị A Mai nhân cơ hội đá ra ngoài, sau đó bị những mũi tên ngẫu nhiên của cựu binh bắn chết. Kim Phi nghĩ lại, cú đá của A Mai không chỉ đúng lúc mà còn rất nhanh và mạnh mẽ. Chỉ với một cú đá, tên hộ vệ nặng hơn hai trăm kg đã bị bay ngược ra xa như vậy. Nếu không phải cao thủ, hoàn toàn không thể làm được. Chỉ là lúc đó Kim Phi chú ý đến hộ vệ và Chu Văn Viên, đã bỏ qua điểm này. "Không chỉ A Mai, còn có lão Đường cùng Hàn Phong đưa tin, cũng rất siêu". Trương Lương tiếp tục: “Có thể tiên sinh không biết, số người ở huyện Kim Xuyên biết ơn tiên sinh, biết ơn làng Tây Hà chúng ta có bao nhiêu đâu. Mỗi ngày, có bao nhiêu con người mang thức ăn và con mồi mà họ không nỡ ăn đến Hắc Thủy Câu, xin chúng ta ngăn chặn bọn thổ phỉ. Cũng có một số người có thù với bọn cướp ở Hắc Thủy Câu, khi nhìn thấy chúng ta đều quỳ gối dập đầu, cũng có người quỳ trên đường cầu xin ta nhận họ cùng nhau đánh bọn cướp. Cho nên, cho dù hôm nay tiên sinh không gặp lão Đường, cũng sẽ gặp lão Trương, lão Lưu, đây là công đức mà tiên sinh tích được".
"Tiên sinh, may mà lần này tiên sinh đã liệu trước, nếu không hôm nay quả là nguy hiểm đấy".
"Hôm nay xác thực rất nguy hiểm, nhưng cũng rất may mắn".
Kim Phi nói: "Nếu không có tin của lão Đường, chúng ta có thể đã lao thẳng vào ổ phục kích của bọn cướp và không thể thoát ra được. Nếu không có kỹ năng của A Mai, chúng ta sẽ không thể trụ được cho đến khi trời tối, ảnh hưởng của pháo sáng sẽ giảm đi đáng kể. Chúng ta có thể đã toi đời rồi".
Advertisement
"Tiên sinh, ta không nghĩ đó là một sự may mắn, đó là một điều tất yếu".
Trương Lương nói: "Trước đây ta nghe Hầu gia nói các gia tộc lớn đều có những tử sĩ được huấn luyện từ nhỏ và tất cả họ đều có những kỹ năng độc nhất vô nhị. Cô Mộ Lam là em gái của Hầu gia. Khi ra ngoài làm sao có thể không đem theo hai cao thủ hộ vệ chứ?"
Advertisement
"Quả thật là vậy, trước đây ta còn đã nghĩ A Mai là cao thủ, không nghĩ tới lại siêu đến như vậy".
Kim Phi thở dài.
Trên thực tế, đây cũng là lần đầu tiên y thấy A Mai dốc toàn lực.
Lần trước truy kích Chu Văn Viên, hộ vệ cũng là một cao thủ, chỉ là bị A Mai nhân cơ hội đá ra ngoài, sau đó bị những mũi tên ngẫu nhiên của cựu binh bắn chết.
Kim Phi nghĩ lại, cú đá của A Mai không chỉ đúng lúc mà còn rất nhanh và mạnh mẽ.
Chỉ với một cú đá, tên hộ vệ nặng hơn hai trăm kg đã bị bay ngược ra xa như vậy.
Nếu không phải cao thủ, hoàn toàn không thể làm được.
Chỉ là lúc đó Kim Phi chú ý đến hộ vệ và Chu Văn Viên, đã bỏ qua điểm này.
"Không chỉ A Mai, còn có lão Đường cùng Hàn Phong đưa tin, cũng rất siêu".
Trương Lương tiếp tục: “Có thể tiên sinh không biết, số người ở huyện Kim Xuyên biết ơn tiên sinh, biết ơn làng Tây Hà chúng ta có bao nhiêu đâu.
Mỗi ngày, có bao nhiêu con người mang thức ăn và con mồi mà họ không nỡ ăn đến Hắc Thủy Câu, xin chúng ta ngăn chặn bọn thổ phỉ.
Cũng có một số người có thù với bọn cướp ở Hắc Thủy Câu, khi nhìn thấy chúng ta đều quỳ gối dập đầu, cũng có người quỳ trên đường cầu xin ta nhận họ cùng nhau đánh bọn cướp.
Cho nên, cho dù hôm nay tiên sinh không gặp lão Đường, cũng sẽ gặp lão Trương, lão Lưu, đây là công đức mà tiên sinh tích được".
Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang SơnTác giả: Du KỳTruyện Đô Thị, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngSau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được… "Tiên sinh, may mà lần này tiên sinh đã liệu trước, nếu không hôm nay quả là nguy hiểm đấy". "Hôm nay xác thực rất nguy hiểm, nhưng cũng rất may mắn". Kim Phi nói: "Nếu không có tin của lão Đường, chúng ta có thể đã lao thẳng vào ổ phục kích của bọn cướp và không thể thoát ra được. Nếu không có kỹ năng của A Mai, chúng ta sẽ không thể trụ được cho đến khi trời tối, ảnh hưởng của pháo sáng sẽ giảm đi đáng kể. Chúng ta có thể đã toi đời rồi". Advertisement "Tiên sinh, ta không nghĩ đó là một sự may mắn, đó là một điều tất yếu". Trương Lương nói: "Trước đây ta nghe Hầu gia nói các gia tộc lớn đều có những tử sĩ được huấn luyện từ nhỏ và tất cả họ đều có những kỹ năng độc nhất vô nhị. Cô Mộ Lam là em gái của Hầu gia. Khi ra ngoài làm sao có thể không đem theo hai cao thủ hộ vệ chứ?" Advertisement "Quả thật là vậy, trước đây ta còn đã nghĩ A Mai là cao thủ, không nghĩ tới lại siêu đến như vậy". Kim Phi thở dài. Trên thực tế, đây cũng là lần đầu tiên y thấy A Mai dốc toàn lực. Lần trước truy kích Chu Văn Viên, hộ vệ cũng là một cao thủ, chỉ là bị A Mai nhân cơ hội đá ra ngoài, sau đó bị những mũi tên ngẫu nhiên của cựu binh bắn chết. Kim Phi nghĩ lại, cú đá của A Mai không chỉ đúng lúc mà còn rất nhanh và mạnh mẽ. Chỉ với một cú đá, tên hộ vệ nặng hơn hai trăm kg đã bị bay ngược ra xa như vậy. Nếu không phải cao thủ, hoàn toàn không thể làm được. Chỉ là lúc đó Kim Phi chú ý đến hộ vệ và Chu Văn Viên, đã bỏ qua điểm này. "Không chỉ A Mai, còn có lão Đường cùng Hàn Phong đưa tin, cũng rất siêu". Trương Lương tiếp tục: “Có thể tiên sinh không biết, số người ở huyện Kim Xuyên biết ơn tiên sinh, biết ơn làng Tây Hà chúng ta có bao nhiêu đâu. Mỗi ngày, có bao nhiêu con người mang thức ăn và con mồi mà họ không nỡ ăn đến Hắc Thủy Câu, xin chúng ta ngăn chặn bọn thổ phỉ. Cũng có một số người có thù với bọn cướp ở Hắc Thủy Câu, khi nhìn thấy chúng ta đều quỳ gối dập đầu, cũng có người quỳ trên đường cầu xin ta nhận họ cùng nhau đánh bọn cướp. Cho nên, cho dù hôm nay tiên sinh không gặp lão Đường, cũng sẽ gặp lão Trương, lão Lưu, đây là công đức mà tiên sinh tích được".