Tác giả:

Sau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được…

Chương 545

Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang SơnTác giả: Du KỳTruyện Đô Thị, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngSau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được…  Chu lão gia phàn nàn: "Lão Bành, ngươi tìm đâu ra cái tên Phùng tiên sinh làm cái trò nhảm nhí gì vậy? Không phải nói không có sơ hở gì sao? Tìm được nhiều như vậy sơn tặc, thế mà vẫn để Kim Phi chạy thoát!"   "Ngày hôm qua chúng ta bảo ngươi đi tìm người, ngươi nói dưới trướng của ngươi không có người, hiện tại xảy ra chuyện, ngươi lại trách cứ chúng ta à?"   Bành lão gia cũng là tức giận không chỗ phát tiết, liền ăn miếng trả miếng: "Người của ngươi có bản lĩnh, vậy ngươi tự làm đi!"   "Ta mặc dù không ra mặt, nhưng ta bỏ ra nhiều hơn các ngươi 1 phần đấy!"   Chu lão gia cả giận nói: "Chỉ hơn mấy trăm lạng bạc!"  Advertisement "Nào, ta cho ngươi một ngàn lạng bạc, chuyện này ngươi giải quyết cho ta!"   Bành Tiên sinh trực tiếp lấy từ trong túi ra hai tấm khảm kim tuyến, vỗ vỗ xuống bàn.   "Được rồi, đừng tranh cãi nữa, có ích không?"  Advertisement Triệu huyện ý đá cái bàn, hai mắt đỏ lên, hét: "Ta không thể đóng cổng thành vĩnh viễn được, hiện tại chúng ta phải nghĩ xem nên làm như thế nào!"   Hai vị lão gia sợ tới mức rụt cổ lại, không dám nói nữa.   Phùng tiên sinh ngồi phía sau hai người họ từ từ đứng dậy.   "Tiên sinh, Triệu Khoan bị bắt sống, nhất định không giấu được".   Phùng tiên sinh nói: "Với tính cách của Kim Phi, hắn chắc chắn sẽ không bỏ qua cho chúng ta. Đối với kế hoạch hiện tại, chúng ta chỉ có một con đường để đi!"   "Như nào?"   Triệu huyện ý và hai thân hào nhanh chóng đứng dậy và nhìn chằm chằm vào Phùng tiên sinh.   Như người sắp chết đuối vớ được cọng rơm cuối cùng.   "Tạo phản!"   Phùng tiên sinh chậm rãi phun ra hai từ.   Pụp! Pụp! Pụp!   Triệu huyện ý và hai thân hào sợ đến mức ngồi bệt xuống đất.   "Lão Phùng, ngươi điên rồi sao? Phản nghịch sẽ bị chu di cửu tộc!"   Đôi môi của Bành lão gia run lên vì sợ hãi.   Trong thời phong kiến, tạo phản là tội nặng nhất, không có thứ hai.   "Tiên sinh, lão gia, các vị cảm thấy thông đồng thổ phỉ mưu sát quý nhân, cái nào không phải là trọng tội chém đầu?"   Phùng tiên sinh lạnh lùng nói: "Lúc này, Chu di Tam tộc hay Chu du Cửu tộc có gì khác nhau sao?" "Lão Bành, người của ông điên rồi!"   Chu lão gia chỉ vào Phùng tiên sinh rồi nói: “Vậy mà lại xúi giục chúng ta tạo phản!”   "Phùng tiên sinh, sau này đừng nhắc tới cách này nữa!"   Bành lão gia tái mặt: "Ông có biết tạo phản có nghĩa là gì không?”   

 Chu lão gia phàn nàn: "Lão Bành, ngươi tìm đâu ra cái tên Phùng tiên sinh làm cái trò nhảm nhí gì vậy? Không phải nói không có sơ hở gì sao? Tìm được nhiều như vậy sơn tặc, thế mà vẫn để Kim Phi chạy thoát!"  

 

"Ngày hôm qua chúng ta bảo ngươi đi tìm người, ngươi nói dưới trướng của ngươi không có người, hiện tại xảy ra chuyện, ngươi lại trách cứ chúng ta à?"  

 

Bành lão gia cũng là tức giận không chỗ phát tiết, liền ăn miếng trả miếng: "Người của ngươi có bản lĩnh, vậy ngươi tự làm đi!"  

 

"Ta mặc dù không ra mặt, nhưng ta bỏ ra nhiều hơn các ngươi 1 phần đấy!"  

 

Chu lão gia cả giận nói: "Chỉ hơn mấy trăm lạng bạc!"  

Advertisement

 

"Nào, ta cho ngươi một ngàn lạng bạc, chuyện này ngươi giải quyết cho ta!"  

 

Bành Tiên sinh trực tiếp lấy từ trong túi ra hai tấm khảm kim tuyến, vỗ vỗ xuống bàn.  

 

"Được rồi, đừng tranh cãi nữa, có ích không?"  

Advertisement

 

Triệu huyện ý đá cái bàn, hai mắt đỏ lên, hét: "Ta không thể đóng cổng thành vĩnh viễn được, hiện tại chúng ta phải nghĩ xem nên làm như thế nào!"  

 

Hai vị lão gia sợ tới mức rụt cổ lại, không dám nói nữa.  

 

Phùng tiên sinh ngồi phía sau hai người họ từ từ đứng dậy.  

 

"Tiên sinh, Triệu Khoan bị bắt sống, nhất định không giấu được".  

 

Phùng tiên sinh nói: "Với tính cách của Kim Phi, hắn chắc chắn sẽ không bỏ qua cho chúng ta. Đối với kế hoạch hiện tại, chúng ta chỉ có một con đường để đi!"  

 

"Như nào?"  

 

Triệu huyện ý và hai thân hào nhanh chóng đứng dậy và nhìn chằm chằm vào Phùng tiên sinh.  

 

Như người sắp chết đuối vớ được cọng rơm cuối cùng.  

 

"Tạo phản!"  

 

Phùng tiên sinh chậm rãi phun ra hai từ.  

 

Pụp! Pụp! Pụp!  

 

Triệu huyện ý và hai thân hào sợ đến mức ngồi bệt xuống đất.  

 

"Lão Phùng, ngươi điên rồi sao? Phản nghịch sẽ bị chu di cửu tộc!"  

 

Đôi môi của Bành lão gia run lên vì sợ hãi.  

 

Trong thời phong kiến, tạo phản là tội nặng nhất, không có thứ hai.  

 

"Tiên sinh, lão gia, các vị cảm thấy thông đồng thổ phỉ mưu sát quý nhân, cái nào không phải là trọng tội chém đầu?"  

 

Phùng tiên sinh lạnh lùng nói: "Lúc này, Chu di Tam tộc hay Chu du Cửu tộc có gì khác nhau sao?"

 

"Lão Bành, người của ông điên rồi!"  

 

Chu lão gia chỉ vào Phùng tiên sinh rồi nói: “Vậy mà lại xúi giục chúng ta tạo phản!”  

 

"Phùng tiên sinh, sau này đừng nhắc tới cách này nữa!"  

 

Bành lão gia tái mặt: "Ông có biết tạo phản có nghĩa là gì không?”  

 

Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang SơnTác giả: Du KỳTruyện Đô Thị, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngSau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được…  Chu lão gia phàn nàn: "Lão Bành, ngươi tìm đâu ra cái tên Phùng tiên sinh làm cái trò nhảm nhí gì vậy? Không phải nói không có sơ hở gì sao? Tìm được nhiều như vậy sơn tặc, thế mà vẫn để Kim Phi chạy thoát!"   "Ngày hôm qua chúng ta bảo ngươi đi tìm người, ngươi nói dưới trướng của ngươi không có người, hiện tại xảy ra chuyện, ngươi lại trách cứ chúng ta à?"   Bành lão gia cũng là tức giận không chỗ phát tiết, liền ăn miếng trả miếng: "Người của ngươi có bản lĩnh, vậy ngươi tự làm đi!"   "Ta mặc dù không ra mặt, nhưng ta bỏ ra nhiều hơn các ngươi 1 phần đấy!"   Chu lão gia cả giận nói: "Chỉ hơn mấy trăm lạng bạc!"  Advertisement "Nào, ta cho ngươi một ngàn lạng bạc, chuyện này ngươi giải quyết cho ta!"   Bành Tiên sinh trực tiếp lấy từ trong túi ra hai tấm khảm kim tuyến, vỗ vỗ xuống bàn.   "Được rồi, đừng tranh cãi nữa, có ích không?"  Advertisement Triệu huyện ý đá cái bàn, hai mắt đỏ lên, hét: "Ta không thể đóng cổng thành vĩnh viễn được, hiện tại chúng ta phải nghĩ xem nên làm như thế nào!"   Hai vị lão gia sợ tới mức rụt cổ lại, không dám nói nữa.   Phùng tiên sinh ngồi phía sau hai người họ từ từ đứng dậy.   "Tiên sinh, Triệu Khoan bị bắt sống, nhất định không giấu được".   Phùng tiên sinh nói: "Với tính cách của Kim Phi, hắn chắc chắn sẽ không bỏ qua cho chúng ta. Đối với kế hoạch hiện tại, chúng ta chỉ có một con đường để đi!"   "Như nào?"   Triệu huyện ý và hai thân hào nhanh chóng đứng dậy và nhìn chằm chằm vào Phùng tiên sinh.   Như người sắp chết đuối vớ được cọng rơm cuối cùng.   "Tạo phản!"   Phùng tiên sinh chậm rãi phun ra hai từ.   Pụp! Pụp! Pụp!   Triệu huyện ý và hai thân hào sợ đến mức ngồi bệt xuống đất.   "Lão Phùng, ngươi điên rồi sao? Phản nghịch sẽ bị chu di cửu tộc!"   Đôi môi của Bành lão gia run lên vì sợ hãi.   Trong thời phong kiến, tạo phản là tội nặng nhất, không có thứ hai.   "Tiên sinh, lão gia, các vị cảm thấy thông đồng thổ phỉ mưu sát quý nhân, cái nào không phải là trọng tội chém đầu?"   Phùng tiên sinh lạnh lùng nói: "Lúc này, Chu di Tam tộc hay Chu du Cửu tộc có gì khác nhau sao?" "Lão Bành, người của ông điên rồi!"   Chu lão gia chỉ vào Phùng tiên sinh rồi nói: “Vậy mà lại xúi giục chúng ta tạo phản!”   "Phùng tiên sinh, sau này đừng nhắc tới cách này nữa!"   Bành lão gia tái mặt: "Ông có biết tạo phản có nghĩa là gì không?”   

Chương 545