Sau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được…
Chương 565
Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang SơnTác giả: Du KỳTruyện Đô Thị, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngSau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được… Ông lão lập tức cuống lên: “Hỏng rồi, không phải bọn chúng muốn tới đánh làng Tây Hà đấy chứ?” Nghĩ tới đây, lòng bàn tay của ông lão cứ thế đổ mồ hôi, cũng phẫn nộ tới độ muốn giết người. Con trai của ông ta đã chết trên chiến trường, bây giờ trong nhà chỉ còn lại hai ông bà già, con dâu, hai cô con gái và hai đứa cháu trai cháu gái. Cả nhà chỉ có mình ông ta là lao động nam, thực sự bị sưu thuế của thổ phỉ ép cho không sống nổi nên mới rời xa quê hương tới làng Tây Hà cậy nhờ họ hàng phương xa. Advertisement Vẫn may bọn họ tới khá sớm, bà lão, con dâu và con gái đều thuận lợi vào trong xưởng dệt. Mỗi ngày ông ta đều dẫn cháu lên núi hái thảo dược, nếu như may mắn thì còn có thể bắt được con rắn nấu canh rắn cho đám nhỏ. AdvertisementCả nhà không cần phải nhịn đói nữa, cũng coi như bình an sống qua ngày ở làng Tây Hà. Nhìn thấy cuộc sống dần tốt lên, không ngờ đám thổ phỉ âm hồn bất tán lại tới rồi! “Không được, ta phải mau chóng trở về thông báo cho trưởng làng!” Chỉ trong nháy mắt, ông lão đã ra quyết định. Vợ, con dâu và con gái của ông ta đều ở làng Tây Hà, lỡ như thổ phỉ vào trong làng thì ông ta không dám nghĩ tới hậu quả. “Đại Ni, Ngưu Oa, ông nội phải quay về một chuyến nói với người trong làng biết thổ phỉ tới rồi, mấy đứa trốn ở đây, tuyệt đối không được lên tiếng, biết chưa?” Ông lão giấu hai đứa nhỏ vào trong bụi cỏ, nhỏ tiếng căn dặn. “Vâng ạ!” Những đứa bé từng phải chịu khổ đều vô cùng hiểu chuyện, gương mặt của hai đứa bé đều bị lùm cỏ cứa rách, thế nhưng đều không kêu lên tiếng nào, chỉ gật đầu thật mạnh coi như đồng ý với ông nội. Ông lão chỉnh trang lại lùm cỏ một chút rồi quay người chạy đi. Ông ta cũng từng là một thợ săn già, tốc độ chạy giữa núi rừng nhanh hơn thổ phỉ rất nhiều. ... Trên một điểm cao phía ngoài làng Tây Hà, trưởng làng lo lắng nhìn ra phía xa. Mặc dù hôm qua Kim Phi đã cử người trở về báo bình an, thế nhưng tới giờ vẫn chưa quay lại, trưởng làng vẫn không nhịn được mà lo lắng. Hơn nữa đàn ông trong thôn cũng đều đi cả, mặc dù đàn ông bên phía làng Quan Gia có tới bổ sung, thế nhưng trai tráng của đội đánh hổ cũng bị Quan Trụ Tử dẫn đi ứng cứu Kim Phi cả rồi, ở lại làng Tây Hà đều là một số người già bệnh tật. Trong lòng trưởng làng cũng hết sức lo lắng. Đang suy nghĩ chuyện này thì đột nhiên nghe thấy bên dưới có người cãi vã.
Ông lão lập tức cuống lên: “Hỏng rồi, không phải bọn chúng muốn tới đánh làng Tây Hà đấy chứ?”
Nghĩ tới đây, lòng bàn tay của ông lão cứ thế đổ mồ hôi, cũng phẫn nộ tới độ muốn giết người.
Con trai của ông ta đã chết trên chiến trường, bây giờ trong nhà chỉ còn lại hai ông bà già, con dâu, hai cô con gái và hai đứa cháu trai cháu gái.
Cả nhà chỉ có mình ông ta là lao động nam, thực sự bị sưu thuế của thổ phỉ ép cho không sống nổi nên mới rời xa quê hương tới làng Tây Hà cậy nhờ họ hàng phương xa.
Advertisement
Vẫn may bọn họ tới khá sớm, bà lão, con dâu và con gái đều thuận lợi vào trong xưởng dệt.
Mỗi ngày ông ta đều dẫn cháu lên núi hái thảo dược, nếu như may mắn thì còn có thể bắt được con rắn nấu canh rắn cho đám nhỏ.
Advertisement
Cả nhà không cần phải nhịn đói nữa, cũng coi như bình an sống qua ngày ở làng Tây Hà.
Nhìn thấy cuộc sống dần tốt lên, không ngờ đám thổ phỉ âm hồn bất tán lại tới rồi!
“Không được, ta phải mau chóng trở về thông báo cho trưởng làng!”
Chỉ trong nháy mắt, ông lão đã ra quyết định.
Vợ, con dâu và con gái của ông ta đều ở làng Tây Hà, lỡ như thổ phỉ vào trong làng thì ông ta không dám nghĩ tới hậu quả.
“Đại Ni, Ngưu Oa, ông nội phải quay về một chuyến nói với người trong làng biết thổ phỉ tới rồi, mấy đứa trốn ở đây, tuyệt đối không được lên tiếng, biết chưa?”
Ông lão giấu hai đứa nhỏ vào trong bụi cỏ, nhỏ tiếng căn dặn.
“Vâng ạ!”
Những đứa bé từng phải chịu khổ đều vô cùng hiểu chuyện, gương mặt của hai đứa bé đều bị lùm cỏ cứa rách, thế nhưng đều không kêu lên tiếng nào, chỉ gật đầu thật mạnh coi như đồng ý với ông nội.
Ông lão chỉnh trang lại lùm cỏ một chút rồi quay người chạy đi.
Ông ta cũng từng là một thợ săn già, tốc độ chạy giữa núi rừng nhanh hơn thổ phỉ rất nhiều.
...
Trên một điểm cao phía ngoài làng Tây Hà, trưởng làng lo lắng nhìn ra phía xa.
Mặc dù hôm qua Kim Phi đã cử người trở về báo bình an, thế nhưng tới giờ vẫn chưa quay lại, trưởng làng vẫn không nhịn được mà lo lắng.
Hơn nữa đàn ông trong thôn cũng đều đi cả, mặc dù đàn ông bên phía làng Quan Gia có tới bổ sung, thế nhưng trai tráng của đội đánh hổ cũng bị Quan Trụ Tử dẫn đi ứng cứu Kim Phi cả rồi, ở lại làng Tây Hà đều là một số người già bệnh tật.
Trong lòng trưởng làng cũng hết sức lo lắng.
Đang suy nghĩ chuyện này thì đột nhiên nghe thấy bên dưới có người cãi vã.
Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang SơnTác giả: Du KỳTruyện Đô Thị, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngSau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được… Ông lão lập tức cuống lên: “Hỏng rồi, không phải bọn chúng muốn tới đánh làng Tây Hà đấy chứ?” Nghĩ tới đây, lòng bàn tay của ông lão cứ thế đổ mồ hôi, cũng phẫn nộ tới độ muốn giết người. Con trai của ông ta đã chết trên chiến trường, bây giờ trong nhà chỉ còn lại hai ông bà già, con dâu, hai cô con gái và hai đứa cháu trai cháu gái. Cả nhà chỉ có mình ông ta là lao động nam, thực sự bị sưu thuế của thổ phỉ ép cho không sống nổi nên mới rời xa quê hương tới làng Tây Hà cậy nhờ họ hàng phương xa. Advertisement Vẫn may bọn họ tới khá sớm, bà lão, con dâu và con gái đều thuận lợi vào trong xưởng dệt. Mỗi ngày ông ta đều dẫn cháu lên núi hái thảo dược, nếu như may mắn thì còn có thể bắt được con rắn nấu canh rắn cho đám nhỏ. AdvertisementCả nhà không cần phải nhịn đói nữa, cũng coi như bình an sống qua ngày ở làng Tây Hà. Nhìn thấy cuộc sống dần tốt lên, không ngờ đám thổ phỉ âm hồn bất tán lại tới rồi! “Không được, ta phải mau chóng trở về thông báo cho trưởng làng!” Chỉ trong nháy mắt, ông lão đã ra quyết định. Vợ, con dâu và con gái của ông ta đều ở làng Tây Hà, lỡ như thổ phỉ vào trong làng thì ông ta không dám nghĩ tới hậu quả. “Đại Ni, Ngưu Oa, ông nội phải quay về một chuyến nói với người trong làng biết thổ phỉ tới rồi, mấy đứa trốn ở đây, tuyệt đối không được lên tiếng, biết chưa?” Ông lão giấu hai đứa nhỏ vào trong bụi cỏ, nhỏ tiếng căn dặn. “Vâng ạ!” Những đứa bé từng phải chịu khổ đều vô cùng hiểu chuyện, gương mặt của hai đứa bé đều bị lùm cỏ cứa rách, thế nhưng đều không kêu lên tiếng nào, chỉ gật đầu thật mạnh coi như đồng ý với ông nội. Ông lão chỉnh trang lại lùm cỏ một chút rồi quay người chạy đi. Ông ta cũng từng là một thợ săn già, tốc độ chạy giữa núi rừng nhanh hơn thổ phỉ rất nhiều. ... Trên một điểm cao phía ngoài làng Tây Hà, trưởng làng lo lắng nhìn ra phía xa. Mặc dù hôm qua Kim Phi đã cử người trở về báo bình an, thế nhưng tới giờ vẫn chưa quay lại, trưởng làng vẫn không nhịn được mà lo lắng. Hơn nữa đàn ông trong thôn cũng đều đi cả, mặc dù đàn ông bên phía làng Quan Gia có tới bổ sung, thế nhưng trai tráng của đội đánh hổ cũng bị Quan Trụ Tử dẫn đi ứng cứu Kim Phi cả rồi, ở lại làng Tây Hà đều là một số người già bệnh tật. Trong lòng trưởng làng cũng hết sức lo lắng. Đang suy nghĩ chuyện này thì đột nhiên nghe thấy bên dưới có người cãi vã.