Sau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được…
Chương 574
Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang SơnTác giả: Du KỳTruyện Đô Thị, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngSau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được… Sau đó, mũi tên xuyên qua ba hoặc bốn tên thổ phỉ trước khi bay xiên vào núi! “Chết tiệt, đám người Tây Hà sao lại thích dùng nỏ hạng nặng như vậy?” Phùng tiên sinh sầm mặt đấm vào tảng đá gần đó. “Tiên sinh, bây giờ làm thế nào?” AdvertisementLỗ đương gia hỏi. “Còn làm thế nào được nữa, tản ra!” Phùng tiên sinh nhắn mắt, vẻ mặt thất vọng. AdvertisementKế hoạch lần này ông ta không biết đã suy tính bao nhiêu lần, cho rằng không còn chỗ hổng nào nữa rồi, ai ngờ đến cuối cùng vẫn bị thất bại thảm hại! Trong lòng ông ta cực kỳ không cảm lòng, nhưng giờ còn có cách gì khác chứ? Phương trận giống như một cái mai rùa có gai, ông ta căn bản là chọc thủng không được, còn đánh nữa chỉ là con thiêu thân lao đầu vào lửa. “Tiên sinh, chúng ta sắp tới cửa làng Tây Hà rồi, bỏ chạy như vậy thì thiệt quá!” Lỗ đương gia gằn giọng hỏi. “Nếu ông muốn đánh thì cứ đánh, ta đi trước!” Phùng tiên sinh không thèm nói nhiều, dẫn theo người của mình rời đi. “Ta…” Lỗ đương gia đá văng những viên đá bên đường, sau đó hung dữ hét lớn: “Tản!” Mặc dù tốc độ của phương trận đã được cải thiện rất nhiều, nhưng dù sao vẫn không thể tự do hành động như đám thổ phỉ được, chỉ có thể trơ mắt nhìn đám thổ phỉ chạy trốn. “Thôi bỏ đi, tiên sinh nói rồi, chuyện gì cũng không thể hoàn mỹ 100% được, đỉnh Song Đà chạy rồi thì thôi”. Trịnh Phương bất lực nói: “Cũng may núi Hổ Đầu đã bị chúng ta vây chặt rồi, cũng coi như không phí công, khuyên đầu hàng đi”. “Đám thổ phỉ kia, mau ném hết vũ khí trong tay, ngoan ngoãn bò xuống đất cho ta!” Phó thủ cao giọng hét lớn: “Ta chỉ cho các ngươi đến 20, nếu như đếm qua 20, các ngươi còn ai vẫn không bò xuống thì đừng trách ông đây ra tay độc ác!” Nói xong liền dùng máy bắn đá để ra uy. Chỉ là lần này không chỉ bắn vào hai đầu Trường Xà Câu mà trực tiếp bắn tới gần khu vực tập trung của thổ phỉ. Sau khi thổ phỉ núi Thiết Quán bị Kim Phi tiêu diệt, thổ phỉ núi Hổ Đầu lúc rảnh rỗi thường thảo luận về chuyện này, không thể tránh khỏi việc nhắc tới máy bắn đá và cung hạng nặng. Khi đó rất nhiều thổ phỉ đều không quá coi trọng, còn không nghĩ cách để đối phó với nó. Nhưng khi vô số hòn đá rơi xuống như mưa xuống người họ, cuối cùng họ cũng nhận ra tâm trạng của thổ phỉ núi Thiết Quán khi đó.
Sau đó, mũi tên xuyên qua ba hoặc bốn tên thổ phỉ trước khi bay xiên vào núi!
“Chết tiệt, đám người Tây Hà sao lại thích dùng nỏ hạng nặng như vậy?”
Phùng tiên sinh sầm mặt đấm vào tảng đá gần đó.
“Tiên sinh, bây giờ làm thế nào?”
Advertisement
Lỗ đương gia hỏi.
“Còn làm thế nào được nữa, tản ra!”
Phùng tiên sinh nhắn mắt, vẻ mặt thất vọng.
Advertisement
Kế hoạch lần này ông ta không biết đã suy tính bao nhiêu lần, cho rằng không còn chỗ hổng nào nữa rồi, ai ngờ đến cuối cùng vẫn bị thất bại thảm hại!
Trong lòng ông ta cực kỳ không cảm lòng, nhưng giờ còn có cách gì khác chứ?
Phương trận giống như một cái mai rùa có gai, ông ta căn bản là chọc thủng không được, còn đánh nữa chỉ là con thiêu thân lao đầu vào lửa.
“Tiên sinh, chúng ta sắp tới cửa làng Tây Hà rồi, bỏ chạy như vậy thì thiệt quá!”
Lỗ đương gia gằn giọng hỏi.
“Nếu ông muốn đánh thì cứ đánh, ta đi trước!”
Phùng tiên sinh không thèm nói nhiều, dẫn theo người của mình rời đi.
“Ta…”
Lỗ đương gia đá văng những viên đá bên đường, sau đó hung dữ hét lớn: “Tản!”
Mặc dù tốc độ của phương trận đã được cải thiện rất nhiều, nhưng dù sao vẫn không thể tự do hành động như đám thổ phỉ được, chỉ có thể trơ mắt nhìn đám thổ phỉ chạy trốn.
“Thôi bỏ đi, tiên sinh nói rồi, chuyện gì cũng không thể hoàn mỹ 100% được, đỉnh Song Đà chạy rồi thì thôi”.
Trịnh Phương bất lực nói: “Cũng may núi Hổ Đầu đã bị chúng ta vây chặt rồi, cũng coi như không phí công, khuyên đầu hàng đi”.
“Đám thổ phỉ kia, mau ném hết vũ khí trong tay, ngoan ngoãn bò xuống đất cho ta!”
Phó thủ cao giọng hét lớn: “Ta chỉ cho các ngươi đến 20, nếu như đếm qua 20, các ngươi còn ai vẫn không bò xuống thì đừng trách ông đây ra tay độc ác!”
Nói xong liền dùng máy bắn đá để ra uy.
Chỉ là lần này không chỉ bắn vào hai đầu Trường Xà Câu mà trực tiếp bắn tới gần khu vực tập trung của thổ phỉ.
Sau khi thổ phỉ núi Thiết Quán bị Kim Phi tiêu diệt, thổ phỉ núi Hổ Đầu lúc rảnh rỗi thường thảo luận về chuyện này, không thể tránh khỏi việc nhắc tới máy bắn đá và cung hạng nặng.
Khi đó rất nhiều thổ phỉ đều không quá coi trọng, còn không nghĩ cách để đối phó với nó.
Nhưng khi vô số hòn đá rơi xuống như mưa xuống người họ, cuối cùng họ cũng nhận ra tâm trạng của thổ phỉ núi Thiết Quán khi đó.
Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang SơnTác giả: Du KỳTruyện Đô Thị, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngSau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được… Sau đó, mũi tên xuyên qua ba hoặc bốn tên thổ phỉ trước khi bay xiên vào núi! “Chết tiệt, đám người Tây Hà sao lại thích dùng nỏ hạng nặng như vậy?” Phùng tiên sinh sầm mặt đấm vào tảng đá gần đó. “Tiên sinh, bây giờ làm thế nào?” AdvertisementLỗ đương gia hỏi. “Còn làm thế nào được nữa, tản ra!” Phùng tiên sinh nhắn mắt, vẻ mặt thất vọng. AdvertisementKế hoạch lần này ông ta không biết đã suy tính bao nhiêu lần, cho rằng không còn chỗ hổng nào nữa rồi, ai ngờ đến cuối cùng vẫn bị thất bại thảm hại! Trong lòng ông ta cực kỳ không cảm lòng, nhưng giờ còn có cách gì khác chứ? Phương trận giống như một cái mai rùa có gai, ông ta căn bản là chọc thủng không được, còn đánh nữa chỉ là con thiêu thân lao đầu vào lửa. “Tiên sinh, chúng ta sắp tới cửa làng Tây Hà rồi, bỏ chạy như vậy thì thiệt quá!” Lỗ đương gia gằn giọng hỏi. “Nếu ông muốn đánh thì cứ đánh, ta đi trước!” Phùng tiên sinh không thèm nói nhiều, dẫn theo người của mình rời đi. “Ta…” Lỗ đương gia đá văng những viên đá bên đường, sau đó hung dữ hét lớn: “Tản!” Mặc dù tốc độ của phương trận đã được cải thiện rất nhiều, nhưng dù sao vẫn không thể tự do hành động như đám thổ phỉ được, chỉ có thể trơ mắt nhìn đám thổ phỉ chạy trốn. “Thôi bỏ đi, tiên sinh nói rồi, chuyện gì cũng không thể hoàn mỹ 100% được, đỉnh Song Đà chạy rồi thì thôi”. Trịnh Phương bất lực nói: “Cũng may núi Hổ Đầu đã bị chúng ta vây chặt rồi, cũng coi như không phí công, khuyên đầu hàng đi”. “Đám thổ phỉ kia, mau ném hết vũ khí trong tay, ngoan ngoãn bò xuống đất cho ta!” Phó thủ cao giọng hét lớn: “Ta chỉ cho các ngươi đến 20, nếu như đếm qua 20, các ngươi còn ai vẫn không bò xuống thì đừng trách ông đây ra tay độc ác!” Nói xong liền dùng máy bắn đá để ra uy. Chỉ là lần này không chỉ bắn vào hai đầu Trường Xà Câu mà trực tiếp bắn tới gần khu vực tập trung của thổ phỉ. Sau khi thổ phỉ núi Thiết Quán bị Kim Phi tiêu diệt, thổ phỉ núi Hổ Đầu lúc rảnh rỗi thường thảo luận về chuyện này, không thể tránh khỏi việc nhắc tới máy bắn đá và cung hạng nặng. Khi đó rất nhiều thổ phỉ đều không quá coi trọng, còn không nghĩ cách để đối phó với nó. Nhưng khi vô số hòn đá rơi xuống như mưa xuống người họ, cuối cùng họ cũng nhận ra tâm trạng của thổ phỉ núi Thiết Quán khi đó.