Tác giả:

Sau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được…

Chương 576

Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang SơnTác giả: Du KỳTruyện Đô Thị, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngSau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được… Trịnh Phương nói: “Ta phải cho bọn chúng biết, tù nhân là tù nhân, không vâng lời chỉ có 1 con đường chết!”   “Ta hiểu rồi”.   Phó thủ gật đầu, hỏi: “Những tên này xử lý thế nào? Hay là giao cho quan phủ?”   “Không cần, đưa tới núi Miêu Miêu nhốt lại trước, tiên sinh nói rằng sau này sẽ có việc cần dùng. Còn về những tên đã chết thì thông báo cho quan phủ đến khám nghiệm tử thi đi”.  Advertisement Trịnh Phương nói: “Phái người để mắt tới đỉnh Song Đà đã chạy thoát, còn có tên Phùng tiên sinh đó nữa, một khi có cơ hội trừ khử ông ta thì lập tức tới thông báo cho ta”.   “Rõ!”   Advertisement…   Làng Tây Hà, tất cả mọi người đều đã chuẩn bị tinh thần quyết chiến với bọn thổ phỉ, kết quả đợi mãi mà vẫn không thấy bóng dáng tên nào.   Tiểu Ngọc đang định phái người lên núi xem có chuyện gì thì thấy một cựu binh chạy về.   “A Cường ca, không phải huynh đang ở đội hộ vệ Quảng Nguyên sao? Sao lại quay về rồi?”, Tiểu Ngọc khó hiểu hỏi.   “Là như vậy…”   Bây giờ trận chiến đã kết thúc, A Cường được Trịnh Phương cử về để báo tin, giải thích kế hoạch của Kim Phi một lượt.   “Ngươi nói Kim Phi đã sớm biết chuyện núi Hổ Đầu và đỉnh Song Đà sẽ đánh làng Tây Hà nên đã chuẩn bị hết rồi sao? Thổ phỉ núi Sơn Đầu đều bị bắt rồi, còn đỉnh Song Đà thì bị đánh chạy rồi?”   Trưởng làng kích động đến mức nước mắt sắp rơi xuống.   Ai cũng biết vừa rồi ông ấy lo lắng thế nào.   Bây giờ thì tốt rồi, toàn bộ lo lắng đều đã tan biến, trưởng làng cảm thấy mình vừa từ địa ngục lên thiên đường vậy.   “Tiên sinh thật là, chuyện lớn như vậy mà không thông báo một tiếng, dọa chết ta rồi!”   Tiểu Ngọc bất mãn lẩm bẩm.   “Kế hoạch này của Kim Phi vô cùng trọng đại, nếu như ai cũng nói, lộ ra ngoài thì phải làm sao?”   Trưởng làng quở trách: “Nếu cô đã muốn đi làm nữ binh, vậy thì phải nhớ kỹ, việc cô cần làm là tuyệt đối chấp hành mệnh lệnh, không được phép nghi ngờ cách bố trí của tướng quân!”   “Biết rồi, biết rồi!”   Tiểu Ngọc làu bàu bước sang một bên.   Mặc dù thổ phỉ đã bị đánh tan nhưng trưởng làng không hề buông lỏng mà còn càng cảnh giác hơn.   Tháp cảnh báo ở đầu làng tăng thêm mấy cái, tần suất tuần tra cũng tăng lên.  

Trịnh Phương nói: “Ta phải cho bọn chúng biết, tù nhân là tù nhân, không vâng lời chỉ có 1 con đường chết!”  

 

“Ta hiểu rồi”.  

 

Phó thủ gật đầu, hỏi: “Những tên này xử lý thế nào? Hay là giao cho quan phủ?”  

 

“Không cần, đưa tới núi Miêu Miêu nhốt lại trước, tiên sinh nói rằng sau này sẽ có việc cần dùng. Còn về những tên đã chết thì thông báo cho quan phủ đến khám nghiệm tử thi đi”.  

Advertisement

 

Trịnh Phương nói: “Phái người để mắt tới đỉnh Song Đà đã chạy thoát, còn có tên Phùng tiên sinh đó nữa, một khi có cơ hội trừ khử ông ta thì lập tức tới thông báo cho ta”.  

 

“Rõ!”  

 

Advertisement

…  

 

Làng Tây Hà, tất cả mọi người đều đã chuẩn bị tinh thần quyết chiến với bọn thổ phỉ, kết quả đợi mãi mà vẫn không thấy bóng dáng tên nào.  

 

Tiểu Ngọc đang định phái người lên núi xem có chuyện gì thì thấy một cựu binh chạy về.  

 

“A Cường ca, không phải huynh đang ở đội hộ vệ Quảng Nguyên sao? Sao lại quay về rồi?”, Tiểu Ngọc khó hiểu hỏi.  

 

“Là như vậy…”  

 

Bây giờ trận chiến đã kết thúc, A Cường được Trịnh Phương cử về để báo tin, giải thích kế hoạch của Kim Phi một lượt.  

 

“Ngươi nói Kim Phi đã sớm biết chuyện núi Hổ Đầu và đỉnh Song Đà sẽ đánh làng Tây Hà nên đã chuẩn bị hết rồi sao? Thổ phỉ núi Sơn Đầu đều bị bắt rồi, còn đỉnh Song Đà thì bị đánh chạy rồi?”  

 

Trưởng làng kích động đến mức nước mắt sắp rơi xuống.  

 

Ai cũng biết vừa rồi ông ấy lo lắng thế nào.  

 

Bây giờ thì tốt rồi, toàn bộ lo lắng đều đã tan biến, trưởng làng cảm thấy mình vừa từ địa ngục lên thiên đường vậy.  

 

“Tiên sinh thật là, chuyện lớn như vậy mà không thông báo một tiếng, dọa chết ta rồi!”  

 

Tiểu Ngọc bất mãn lẩm bẩm.  

 

“Kế hoạch này của Kim Phi vô cùng trọng đại, nếu như ai cũng nói, lộ ra ngoài thì phải làm sao?”  

 

Trưởng làng quở trách: “Nếu cô đã muốn đi làm nữ binh, vậy thì phải nhớ kỹ, việc cô cần làm là tuyệt đối chấp hành mệnh lệnh, không được phép nghi ngờ cách bố trí của tướng quân!”  

 

“Biết rồi, biết rồi!”  

 

Tiểu Ngọc làu bàu bước sang một bên.  

 

Mặc dù thổ phỉ đã bị đánh tan nhưng trưởng làng không hề buông lỏng mà còn càng cảnh giác hơn.  

 

Tháp cảnh báo ở đầu làng tăng thêm mấy cái, tần suất tuần tra cũng tăng lên.  

Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang SơnTác giả: Du KỳTruyện Đô Thị, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngSau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được… Trịnh Phương nói: “Ta phải cho bọn chúng biết, tù nhân là tù nhân, không vâng lời chỉ có 1 con đường chết!”   “Ta hiểu rồi”.   Phó thủ gật đầu, hỏi: “Những tên này xử lý thế nào? Hay là giao cho quan phủ?”   “Không cần, đưa tới núi Miêu Miêu nhốt lại trước, tiên sinh nói rằng sau này sẽ có việc cần dùng. Còn về những tên đã chết thì thông báo cho quan phủ đến khám nghiệm tử thi đi”.  Advertisement Trịnh Phương nói: “Phái người để mắt tới đỉnh Song Đà đã chạy thoát, còn có tên Phùng tiên sinh đó nữa, một khi có cơ hội trừ khử ông ta thì lập tức tới thông báo cho ta”.   “Rõ!”   Advertisement…   Làng Tây Hà, tất cả mọi người đều đã chuẩn bị tinh thần quyết chiến với bọn thổ phỉ, kết quả đợi mãi mà vẫn không thấy bóng dáng tên nào.   Tiểu Ngọc đang định phái người lên núi xem có chuyện gì thì thấy một cựu binh chạy về.   “A Cường ca, không phải huynh đang ở đội hộ vệ Quảng Nguyên sao? Sao lại quay về rồi?”, Tiểu Ngọc khó hiểu hỏi.   “Là như vậy…”   Bây giờ trận chiến đã kết thúc, A Cường được Trịnh Phương cử về để báo tin, giải thích kế hoạch của Kim Phi một lượt.   “Ngươi nói Kim Phi đã sớm biết chuyện núi Hổ Đầu và đỉnh Song Đà sẽ đánh làng Tây Hà nên đã chuẩn bị hết rồi sao? Thổ phỉ núi Sơn Đầu đều bị bắt rồi, còn đỉnh Song Đà thì bị đánh chạy rồi?”   Trưởng làng kích động đến mức nước mắt sắp rơi xuống.   Ai cũng biết vừa rồi ông ấy lo lắng thế nào.   Bây giờ thì tốt rồi, toàn bộ lo lắng đều đã tan biến, trưởng làng cảm thấy mình vừa từ địa ngục lên thiên đường vậy.   “Tiên sinh thật là, chuyện lớn như vậy mà không thông báo một tiếng, dọa chết ta rồi!”   Tiểu Ngọc bất mãn lẩm bẩm.   “Kế hoạch này của Kim Phi vô cùng trọng đại, nếu như ai cũng nói, lộ ra ngoài thì phải làm sao?”   Trưởng làng quở trách: “Nếu cô đã muốn đi làm nữ binh, vậy thì phải nhớ kỹ, việc cô cần làm là tuyệt đối chấp hành mệnh lệnh, không được phép nghi ngờ cách bố trí của tướng quân!”   “Biết rồi, biết rồi!”   Tiểu Ngọc làu bàu bước sang một bên.   Mặc dù thổ phỉ đã bị đánh tan nhưng trưởng làng không hề buông lỏng mà còn càng cảnh giác hơn.   Tháp cảnh báo ở đầu làng tăng thêm mấy cái, tần suất tuần tra cũng tăng lên.  

Chương 576