Sau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được…
Chương 591
Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang SơnTác giả: Du KỳTruyện Đô Thị, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngSau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được… Sau đó, ông ta mới biết tất cả những việc Kim Phi đã làm trong vài tháng qua. Bây giờ Kim Phi còn hào phóng cho ông ta tất cả quần áo và vải vóc trong làng để cứu người, điều này khiến Ngụy Vô Nhai cảm thấy vô cùng xấu hổ vì hiểu lầm trước đây của mình. "Ngụy tiên sinh, ông quá lời rồi”, Kim Phi đỡ lấy Ngụy Vô Nhai: "Sau này ông cần gì cứ tìm đến ta, nếu ta có thể làm được, ta tuyệt đối sẽ không từ chối”. AdvertisementKim Phi mặc dù yêu tiền, nhưng trước giờ y không bao giờ keo kiệt, đặc biệt là khi gặp vấn đề liên quan đến tính mạng con người, y sẽ không hẹp hòi. Sau khi Ngụy Vô Nhai ăn xong, Quan Hạ Nhi đã chất quần áo lên xe đẩy. Những nhân viên hộ tống do Đại Lưu sắp xếp để hộ tống xe cũng đã sẵn sàng. Advertisement "Thiết Tử, ngày hôm qua cậu nói rằng cầu treo bên Hắc Phong Lĩnh đã được làm xong, giờ có thể đi qua không?" Kim Phi quay đầu nhìn Lưu Thiết. Kim Phi trước đây muốn xây dựng một cây cầu ở đây, nhưng chi phí quá cao, vì vậy y đã nghĩ đến việc sử dụng cáp treo. Nhưng đường dây cáp cần sử dụng vòng bi, không thể thực hiện được trong thời gian ngắn, hệ số an toàn cũng thấp nên Kim Phi đã nghĩ ra biện pháp thỏa hiệp, xây cầu treo. Trong khoảng thời gian này, y đã thực hiện nhiều tính toán và mô phỏng trong phòng thí nghiệm, cuối cùng đã quyết định kế hoạch. Sau hơn nửa tháng bận rộn với công việc, ngày hôm qua Lưu Thiết đã đến báo cáo rằng cây cầu treo cuối cùng đã được xây dựng xong. "Được rồi, chiều hôm qua ta còn cho người kéo xe ngựa lên xem thử, chỉ cần không có gió lớn thì cầu rất ổn định”. Lưu Thiết trả lời: "Sáng nay cha ta còn bảo ta đưa ông ấy đi xem thử”. “Cây cầu treo đã hoàn thanh vậy tại sao Thiết Chùy không đi bằng cầu treo?”, Khánh Mộ Lam hỏi. "Thiết Chùy phải đến Ba Châu để đón Lạc Lan cô nương trước, nếu đi từ Hắc Phong Lĩnh thì phải đi vòng xa hơn”, Lưu Thiết trả lời. "Ngụy tiên sinh, ta đã xây một cây cầu bắc qua núi Mã Đầu, rất nhanh có thể đến Hắc Phong Lĩnh, nếu vội ông có thể đi bằng con đường đó”. Kim Phi lại nhìn Ngụy Vô Nhai. Ngụy Vô Nhai chỉ muốn có thể lập tức chạy về trấn Phong Thủy nên ắt sẽ không phản đối. Những người đàn ông đẩy xe, đi men theo đường núi về phía núi Mã Đầu. Muốn làm giàu trước hết phải làm đường, đường núi giữa làng Tây Hà và núi Mã Đầu vốn dĩ rất hẹp, không có đường xe ngựa đi.
Sau đó, ông ta mới biết tất cả những việc Kim Phi đã làm trong vài tháng qua.
Bây giờ Kim Phi còn hào phóng cho ông ta tất cả quần áo và vải vóc trong làng để cứu người, điều này khiến Ngụy Vô Nhai cảm thấy vô cùng xấu hổ vì hiểu lầm trước đây của mình.
"Ngụy tiên sinh, ông quá lời rồi”, Kim Phi đỡ lấy Ngụy Vô Nhai: "Sau này ông cần gì cứ tìm đến ta, nếu ta có thể làm được, ta tuyệt đối sẽ không từ chối”.
Advertisement
Kim Phi mặc dù yêu tiền, nhưng trước giờ y không bao giờ keo kiệt, đặc biệt là khi gặp vấn đề liên quan đến tính mạng con người, y sẽ không hẹp hòi.
Sau khi Ngụy Vô Nhai ăn xong, Quan Hạ Nhi đã chất quần áo lên xe đẩy.
Những nhân viên hộ tống do Đại Lưu sắp xếp để hộ tống xe cũng đã sẵn sàng.
Advertisement
"Thiết Tử, ngày hôm qua cậu nói rằng cầu treo bên Hắc Phong Lĩnh đã được làm xong, giờ có thể đi qua không?"
Kim Phi quay đầu nhìn Lưu Thiết.
Kim Phi trước đây muốn xây dựng một cây cầu ở đây, nhưng chi phí quá cao, vì vậy y đã nghĩ đến việc sử dụng cáp treo.
Nhưng đường dây cáp cần sử dụng vòng bi, không thể thực hiện được trong thời gian ngắn, hệ số an toàn cũng thấp nên Kim Phi đã nghĩ ra biện pháp thỏa hiệp, xây cầu treo.
Trong khoảng thời gian này, y đã thực hiện nhiều tính toán và mô phỏng trong phòng thí nghiệm, cuối cùng đã quyết định kế hoạch.
Sau hơn nửa tháng bận rộn với công việc, ngày hôm qua Lưu Thiết đã đến báo cáo rằng cây cầu treo cuối cùng đã được xây dựng xong.
"Được rồi, chiều hôm qua ta còn cho người kéo xe ngựa lên xem thử, chỉ cần không có gió lớn thì cầu rất ổn định”.
Lưu Thiết trả lời: "Sáng nay cha ta còn bảo ta đưa ông ấy đi xem thử”.
“Cây cầu treo đã hoàn thanh vậy tại sao Thiết Chùy không đi bằng cầu treo?”, Khánh Mộ Lam hỏi.
"Thiết Chùy phải đến Ba Châu để đón Lạc Lan cô nương trước, nếu đi từ Hắc Phong Lĩnh thì phải đi vòng xa hơn”, Lưu Thiết trả lời.
"Ngụy tiên sinh, ta đã xây một cây cầu bắc qua núi Mã Đầu, rất nhanh có thể đến Hắc Phong Lĩnh, nếu vội ông có thể đi bằng con đường đó”.
Kim Phi lại nhìn Ngụy Vô Nhai.
Ngụy Vô Nhai chỉ muốn có thể lập tức chạy về trấn Phong Thủy nên ắt sẽ không phản đối.
Những người đàn ông đẩy xe, đi men theo đường núi về phía núi Mã Đầu.
Muốn làm giàu trước hết phải làm đường, đường núi giữa làng Tây Hà và núi Mã Đầu vốn dĩ rất hẹp, không có đường xe ngựa đi.
Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang SơnTác giả: Du KỳTruyện Đô Thị, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngSau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được… Sau đó, ông ta mới biết tất cả những việc Kim Phi đã làm trong vài tháng qua. Bây giờ Kim Phi còn hào phóng cho ông ta tất cả quần áo và vải vóc trong làng để cứu người, điều này khiến Ngụy Vô Nhai cảm thấy vô cùng xấu hổ vì hiểu lầm trước đây của mình. "Ngụy tiên sinh, ông quá lời rồi”, Kim Phi đỡ lấy Ngụy Vô Nhai: "Sau này ông cần gì cứ tìm đến ta, nếu ta có thể làm được, ta tuyệt đối sẽ không từ chối”. AdvertisementKim Phi mặc dù yêu tiền, nhưng trước giờ y không bao giờ keo kiệt, đặc biệt là khi gặp vấn đề liên quan đến tính mạng con người, y sẽ không hẹp hòi. Sau khi Ngụy Vô Nhai ăn xong, Quan Hạ Nhi đã chất quần áo lên xe đẩy. Những nhân viên hộ tống do Đại Lưu sắp xếp để hộ tống xe cũng đã sẵn sàng. Advertisement "Thiết Tử, ngày hôm qua cậu nói rằng cầu treo bên Hắc Phong Lĩnh đã được làm xong, giờ có thể đi qua không?" Kim Phi quay đầu nhìn Lưu Thiết. Kim Phi trước đây muốn xây dựng một cây cầu ở đây, nhưng chi phí quá cao, vì vậy y đã nghĩ đến việc sử dụng cáp treo. Nhưng đường dây cáp cần sử dụng vòng bi, không thể thực hiện được trong thời gian ngắn, hệ số an toàn cũng thấp nên Kim Phi đã nghĩ ra biện pháp thỏa hiệp, xây cầu treo. Trong khoảng thời gian này, y đã thực hiện nhiều tính toán và mô phỏng trong phòng thí nghiệm, cuối cùng đã quyết định kế hoạch. Sau hơn nửa tháng bận rộn với công việc, ngày hôm qua Lưu Thiết đã đến báo cáo rằng cây cầu treo cuối cùng đã được xây dựng xong. "Được rồi, chiều hôm qua ta còn cho người kéo xe ngựa lên xem thử, chỉ cần không có gió lớn thì cầu rất ổn định”. Lưu Thiết trả lời: "Sáng nay cha ta còn bảo ta đưa ông ấy đi xem thử”. “Cây cầu treo đã hoàn thanh vậy tại sao Thiết Chùy không đi bằng cầu treo?”, Khánh Mộ Lam hỏi. "Thiết Chùy phải đến Ba Châu để đón Lạc Lan cô nương trước, nếu đi từ Hắc Phong Lĩnh thì phải đi vòng xa hơn”, Lưu Thiết trả lời. "Ngụy tiên sinh, ta đã xây một cây cầu bắc qua núi Mã Đầu, rất nhanh có thể đến Hắc Phong Lĩnh, nếu vội ông có thể đi bằng con đường đó”. Kim Phi lại nhìn Ngụy Vô Nhai. Ngụy Vô Nhai chỉ muốn có thể lập tức chạy về trấn Phong Thủy nên ắt sẽ không phản đối. Những người đàn ông đẩy xe, đi men theo đường núi về phía núi Mã Đầu. Muốn làm giàu trước hết phải làm đường, đường núi giữa làng Tây Hà và núi Mã Đầu vốn dĩ rất hẹp, không có đường xe ngựa đi.