Tác giả:

Sau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được…

Chương 606

Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang SơnTác giả: Du KỳTruyện Đô Thị, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngSau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được…  Kim Phi nói: “Lúc xuất phát, cô dẫn theo mấy người Tiểu Ngọc, mỗi khi đến một nơi, bảo họ cố gắng phát động quần chúng để cung cấp tình báo cho các cô, như thế sẽ dễ dàng hơn nhiều”.   “Chỉ đành như thế thôi”, Khánh Mộ Lam gật đầu, sau đó mỉm cười nói: “Nói đến Tiểu Ngọc, tiên sinh có thể cho ta mượn một ít nhân lực không? Lần này thời gian quá gấp, ta không có thời gian huấn luyện Khánh Nguyên Quân và Trường Tín Quấn sử dụng cung nỏ hạng nặng và máy bắn đá”.   “Chuyện này…”   AdvertisementKim Phi tỏ ra do dự, nhưng thầm bật cười thành tiếng.   Thật ra Khánh Mộ Lam không nói, lát nữa y cũng định nhắc đến chuyện này.   Có câu nói rất dễ tìm được một ngàn binh sĩ, nhưng khó tìm được vị tướng giỏi, quan quân cấp thấp cũng thế, phải trải qua sự rèn luyện trong chiến trường mới có đủ tư cách.   Advertisement Hành động dẹp loạn lần này, thời gian nhiệm vụ cấp bách, địch lại không quá mạnh, chính là cơ hội để rèn luyện nhân viên hộ tống và binh lính nữ.   Ngộ nhỡ sau này cần đến người, những người này đều sẽ trở thành nòng cốt của đội ngũ, tuyển thêm vài binh sĩ nữa thì có thể kéo cả đội ra.   Bảo Khánh Mộ Lam dẫn theo Tiểu Ngọc cũng là nguyên nhân này.   “Ta có thể đồng ý với cô, nhưng ta phái mỗi một binh lính nam đến, cô đều phải phái hai binh lính nữ đi trợ giúp, hơn nữa những binh lính nữ này nhất định phải tham gia vào tiêu cục sau khi trở về, nếu sau này cô đi khỏi làng Tây Hà cũng không thể dẫn theo họ”.   Nếu Khánh Mộ Lam đã chủ động nhắc đến, tất nhiên Kim Phi phải nắm bắt cơ hội đưa ra yêu cầu.   Khánh Mộ Lam ngẫm nghĩ một lúc, gật đầu đồng ý: “Được”.   Ba ngày sau, Khánh Nguyên Quân và Trường Tín Quân lần lượt chạy đến Kim Xuyên, Kim Phi không cho họ vào làng mà bảo họ đóng quân ở Trường Xà Câu.   Trương Lương cũng điều đồng một trăm cựu binh xuất sắc từ các nơi rồi giao cho Khánh Mộ Lam theo yêu cầu của Kim Phi.   Đội quân chỉ dành hai ngày phục hồi sức khỏe ở Trường Xà Câu để phân lại đội quân và triển khai chiến lược.   Trong hai ngày này, Kim Phi lại huấn luyện cho Tiểu Ngọc thêm một lần nữa, sau đó yêu cầu cô ấy dẫn theo nhân lực mới tuyển cũng lên đường cùng Khánh Mộ Lam.   Trong cùng một ngày, đoàn thương nhân được Thiết Chùy hộ tống cuối cùng đã đến cổng phía Tây của Biện Kinh.   Rèm cửa xe ngựa sau lưng mở ra, chưởng quầy nữ Lạc Lan nhìn tường thành cao vời vợi, sắc mặt ngoài vẻ mệt mỏi, nhiều hơn là sự phấn khích và mong đợi.   Mong được thể hiện thế mạnh của mình ở Biện Kinh.   Mặc dù Đại Khang đã mục nát nhưng Ngự Lâm Quân canh giữ kinh thành vẫn rất nghiêm ngặt, họ không chỉ kiểm tra thẻ ngà, mà còn mở hết các rương, kiểm tra toàn bộ hàng hóa mà mấy người Thiết Chùy mang theo, sau đó mới cho phép họ vào thành.  

 Kim Phi nói: “Lúc xuất phát, cô dẫn theo mấy người Tiểu Ngọc, mỗi khi đến một nơi, bảo họ cố gắng phát động quần chúng để cung cấp tình báo cho các cô, như thế sẽ dễ dàng hơn nhiều”.  

 

“Chỉ đành như thế thôi”, Khánh Mộ Lam gật đầu, sau đó mỉm cười nói: “Nói đến Tiểu Ngọc, tiên sinh có thể cho ta mượn một ít nhân lực không? Lần này thời gian quá gấp, ta không có thời gian huấn luyện Khánh Nguyên Quân và Trường Tín Quấn sử dụng cung nỏ hạng nặng và máy bắn đá”.  

 

“Chuyện này…”  

 

Advertisement

Kim Phi tỏ ra do dự, nhưng thầm bật cười thành tiếng.  

 

Thật ra Khánh Mộ Lam không nói, lát nữa y cũng định nhắc đến chuyện này.  

 

Có câu nói rất dễ tìm được một ngàn binh sĩ, nhưng khó tìm được vị tướng giỏi, quan quân cấp thấp cũng thế, phải trải qua sự rèn luyện trong chiến trường mới có đủ tư cách.   

Advertisement

 

Hành động dẹp loạn lần này, thời gian nhiệm vụ cấp bách, địch lại không quá mạnh, chính là cơ hội để rèn luyện nhân viên hộ tống và binh lính nữ.  

 

Ngộ nhỡ sau này cần đến người, những người này đều sẽ trở thành nòng cốt của đội ngũ, tuyển thêm vài binh sĩ nữa thì có thể kéo cả đội ra.  

 

Bảo Khánh Mộ Lam dẫn theo Tiểu Ngọc cũng là nguyên nhân này.  

 

“Ta có thể đồng ý với cô, nhưng ta phái mỗi một binh lính nam đến, cô đều phải phái hai binh lính nữ đi trợ giúp, hơn nữa những binh lính nữ này nhất định phải tham gia vào tiêu cục sau khi trở về, nếu sau này cô đi khỏi làng Tây Hà cũng không thể dẫn theo họ”.  

 

Nếu Khánh Mộ Lam đã chủ động nhắc đến, tất nhiên Kim Phi phải nắm bắt cơ hội đưa ra yêu cầu.  

 

Khánh Mộ Lam ngẫm nghĩ một lúc, gật đầu đồng ý: “Được”.  

 

Ba ngày sau, Khánh Nguyên Quân và Trường Tín Quân lần lượt chạy đến Kim Xuyên, Kim Phi không cho họ vào làng mà bảo họ đóng quân ở Trường Xà Câu.  

 

Trương Lương cũng điều đồng một trăm cựu binh xuất sắc từ các nơi rồi giao cho Khánh Mộ Lam theo yêu cầu của Kim Phi.  

 

Đội quân chỉ dành hai ngày phục hồi sức khỏe ở Trường Xà Câu để phân lại đội quân và triển khai chiến lược.  

 

Trong hai ngày này, Kim Phi lại huấn luyện cho Tiểu Ngọc thêm một lần nữa, sau đó yêu cầu cô ấy dẫn theo nhân lực mới tuyển cũng lên đường cùng Khánh Mộ Lam.  

 

Trong cùng một ngày, đoàn thương nhân được Thiết Chùy hộ tống cuối cùng đã đến cổng phía Tây của Biện Kinh.  

 

Rèm cửa xe ngựa sau lưng mở ra, chưởng quầy nữ Lạc Lan nhìn tường thành cao vời vợi, sắc mặt ngoài vẻ mệt mỏi, nhiều hơn là sự phấn khích và mong đợi.  

 

Mong được thể hiện thế mạnh của mình ở Biện Kinh.  

 

Mặc dù Đại Khang đã mục nát nhưng Ngự Lâm Quân canh giữ kinh thành vẫn rất nghiêm ngặt, họ không chỉ kiểm tra thẻ ngà, mà còn mở hết các rương, kiểm tra toàn bộ hàng hóa mà mấy người Thiết Chùy mang theo, sau đó mới cho phép họ vào thành.  

Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang SơnTác giả: Du KỳTruyện Đô Thị, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngSau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được…  Kim Phi nói: “Lúc xuất phát, cô dẫn theo mấy người Tiểu Ngọc, mỗi khi đến một nơi, bảo họ cố gắng phát động quần chúng để cung cấp tình báo cho các cô, như thế sẽ dễ dàng hơn nhiều”.   “Chỉ đành như thế thôi”, Khánh Mộ Lam gật đầu, sau đó mỉm cười nói: “Nói đến Tiểu Ngọc, tiên sinh có thể cho ta mượn một ít nhân lực không? Lần này thời gian quá gấp, ta không có thời gian huấn luyện Khánh Nguyên Quân và Trường Tín Quấn sử dụng cung nỏ hạng nặng và máy bắn đá”.   “Chuyện này…”   AdvertisementKim Phi tỏ ra do dự, nhưng thầm bật cười thành tiếng.   Thật ra Khánh Mộ Lam không nói, lát nữa y cũng định nhắc đến chuyện này.   Có câu nói rất dễ tìm được một ngàn binh sĩ, nhưng khó tìm được vị tướng giỏi, quan quân cấp thấp cũng thế, phải trải qua sự rèn luyện trong chiến trường mới có đủ tư cách.   Advertisement Hành động dẹp loạn lần này, thời gian nhiệm vụ cấp bách, địch lại không quá mạnh, chính là cơ hội để rèn luyện nhân viên hộ tống và binh lính nữ.   Ngộ nhỡ sau này cần đến người, những người này đều sẽ trở thành nòng cốt của đội ngũ, tuyển thêm vài binh sĩ nữa thì có thể kéo cả đội ra.   Bảo Khánh Mộ Lam dẫn theo Tiểu Ngọc cũng là nguyên nhân này.   “Ta có thể đồng ý với cô, nhưng ta phái mỗi một binh lính nam đến, cô đều phải phái hai binh lính nữ đi trợ giúp, hơn nữa những binh lính nữ này nhất định phải tham gia vào tiêu cục sau khi trở về, nếu sau này cô đi khỏi làng Tây Hà cũng không thể dẫn theo họ”.   Nếu Khánh Mộ Lam đã chủ động nhắc đến, tất nhiên Kim Phi phải nắm bắt cơ hội đưa ra yêu cầu.   Khánh Mộ Lam ngẫm nghĩ một lúc, gật đầu đồng ý: “Được”.   Ba ngày sau, Khánh Nguyên Quân và Trường Tín Quân lần lượt chạy đến Kim Xuyên, Kim Phi không cho họ vào làng mà bảo họ đóng quân ở Trường Xà Câu.   Trương Lương cũng điều đồng một trăm cựu binh xuất sắc từ các nơi rồi giao cho Khánh Mộ Lam theo yêu cầu của Kim Phi.   Đội quân chỉ dành hai ngày phục hồi sức khỏe ở Trường Xà Câu để phân lại đội quân và triển khai chiến lược.   Trong hai ngày này, Kim Phi lại huấn luyện cho Tiểu Ngọc thêm một lần nữa, sau đó yêu cầu cô ấy dẫn theo nhân lực mới tuyển cũng lên đường cùng Khánh Mộ Lam.   Trong cùng một ngày, đoàn thương nhân được Thiết Chùy hộ tống cuối cùng đã đến cổng phía Tây của Biện Kinh.   Rèm cửa xe ngựa sau lưng mở ra, chưởng quầy nữ Lạc Lan nhìn tường thành cao vời vợi, sắc mặt ngoài vẻ mệt mỏi, nhiều hơn là sự phấn khích và mong đợi.   Mong được thể hiện thế mạnh của mình ở Biện Kinh.   Mặc dù Đại Khang đã mục nát nhưng Ngự Lâm Quân canh giữ kinh thành vẫn rất nghiêm ngặt, họ không chỉ kiểm tra thẻ ngà, mà còn mở hết các rương, kiểm tra toàn bộ hàng hóa mà mấy người Thiết Chùy mang theo, sau đó mới cho phép họ vào thành.  

Chương 606