Sau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được…
Chương 608
Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang SơnTác giả: Du KỳTruyện Đô Thị, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngSau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được… “Không phải coi trọng chúng ta, mà là coi trọng tiên sinh nhà chúng ta!” Lạc Lan sửa lại: “Thiệp mà chúng ta đưa tới chính là của tiên sinh”. “Đúng vậy, là coi trọng tiên sinh nhà chúng ta”, Thiết Chùy cười gật đầu: “Xe tới rồi, đừng nói nữa...” Lúc này, sắc mặt Thiết Chùy đột nhiên thay đổi: “Nguy rồi, chúng ta không mang theo lễ vật!” AdvertisementHắn không ngờ hôm nay sẽ được gặp Khánh Quốc công, cho nên ba người bọn họ đều tay không tới, lễ vật chuẩn bị cho Khánh Quốc công đều được đặt trong quán trọ. “Chỗ này cách quán trọ không xa, hai người hãy ngồi xe ngựa đi gặp Khánh Quốc công trước, bây giờ ta trở về quán trọ lấy!” Hàn Phong chạy đi. “Vị khách quý kia sao lại rời đi?” Advertisement Người gác cổng đưa theo một chiếc xe ngựa tới, đúng lúc nhìn thấy Hàn Phong chạy đi. “Tiên sinh và Mộ Lam cô nương bảo tiểu nhân tặng lễ vật cho Quốc công gia và phu nhân, giờ lễ vật vẫn còn ở trong quán trọ, anh ta trở về lấy rồi ạ”, Thiết Chùy giải thích. “Nhưng Quốc công còn đang chờ các vị...” Người gác cổng hơi khó xử. Trước khi đi, quản gia đã dặn dò hắn nhanh chóng đưa người về, nếu Thiết Chùy chờ ở đây, lúc trở về hắn sẽ rất khó báo cáo. “Không dám để Quốc công gia chờ lâu, chúng ta đi bái kiến Quốc công gia trước, lát nữa hắn sẽ đến sau”. Thiết Chùy nói, “Vậy chúng ta lại phải làm phiền đại ca rồi”. “Nên làm, nên làm mà”. Lúc này người gác cổng mới thở phào nhẹ nhõm, trong mắt cũng lướt qua vẻ khinh thường. Đường đường phủ Quốc công, sẽ thiếu mấy món lễ vật từ thôn dân sao? Nam nữ khác biệt, Thiết Chùy và Lạc Lan mỗi người lên một chiếc xe ngựa, trở lại phủ Quốc công. Lúc trước Thiết Chùy đến, hắn luôn đi từ cửa hông, nhưng lần này phủ Quốc công lại mở rộng cửa lớn, xe ngựa đi thẳng vào bên trong phủ. Quản gia đã sớm chờ ở bên cạnh, Thiết Chùy và Lạc Lan xuống xe ngựa, lập tức dẫn bọn họ vào trong thư phòng. Khánh Quốc công đang đứng trước thư án, vẽ vài nét bằng bút lông, bên cạnh ông ta có hai người phụ nữ, một người giúp mài mực, một người giúp đè mép giấy. Trước kia Thiết Chùy đã từng gặp Khánh Quốc công, cũng đã gặp mẹ của Khánh Hoài là Khánh Trung Thị, người phụ nữ kia mặc dù chưa gặp bao giờ, nhưng bà ta có thể đứng cạnh bàn giúp Khánh Quốc công đè mép giấy vẽ thì không cần hỏi cũng biết là ai.
“Không phải coi trọng chúng ta, mà là coi trọng tiên sinh nhà chúng ta!” Lạc Lan sửa lại: “Thiệp mà chúng ta đưa tới chính là của tiên sinh”.
“Đúng vậy, là coi trọng tiên sinh nhà chúng ta”, Thiết Chùy cười gật đầu: “Xe tới rồi, đừng nói nữa...”
Lúc này, sắc mặt Thiết Chùy đột nhiên thay đổi: “Nguy rồi, chúng ta không mang theo lễ vật!”
Advertisement
Hắn không ngờ hôm nay sẽ được gặp Khánh Quốc công, cho nên ba người bọn họ đều tay không tới, lễ vật chuẩn bị cho Khánh Quốc công đều được đặt trong quán trọ.
“Chỗ này cách quán trọ không xa, hai người hãy ngồi xe ngựa đi gặp Khánh Quốc công trước, bây giờ ta trở về quán trọ lấy!” Hàn Phong chạy đi.
“Vị khách quý kia sao lại rời đi?”
Advertisement
Người gác cổng đưa theo một chiếc xe ngựa tới, đúng lúc nhìn thấy Hàn Phong chạy đi.
“Tiên sinh và Mộ Lam cô nương bảo tiểu nhân tặng lễ vật cho Quốc công gia và phu nhân, giờ lễ vật vẫn còn ở trong quán trọ, anh ta trở về lấy rồi ạ”, Thiết Chùy giải thích.
“Nhưng Quốc công còn đang chờ các vị...”
Người gác cổng hơi khó xử.
Trước khi đi, quản gia đã dặn dò hắn nhanh chóng đưa người về, nếu Thiết Chùy chờ ở đây, lúc trở về hắn sẽ rất khó báo cáo.
“Không dám để Quốc công gia chờ lâu, chúng ta đi bái kiến Quốc công gia trước, lát nữa hắn sẽ đến sau”.
Thiết Chùy nói, “Vậy chúng ta lại phải làm phiền đại ca rồi”.
“Nên làm, nên làm mà”.
Lúc này người gác cổng mới thở phào nhẹ nhõm, trong mắt cũng lướt qua vẻ khinh thường.
Đường đường phủ Quốc công, sẽ thiếu mấy món lễ vật từ thôn dân sao?
Nam nữ khác biệt, Thiết Chùy và Lạc Lan mỗi người lên một chiếc xe ngựa, trở lại phủ Quốc công.
Lúc trước Thiết Chùy đến, hắn luôn đi từ cửa hông, nhưng lần này phủ Quốc công lại mở rộng cửa lớn, xe ngựa đi thẳng vào bên trong phủ.
Quản gia đã sớm chờ ở bên cạnh, Thiết Chùy và Lạc Lan xuống xe ngựa, lập tức dẫn bọn họ vào trong thư phòng.
Khánh Quốc công đang đứng trước thư án, vẽ vài nét bằng bút lông, bên cạnh ông ta có hai người phụ nữ, một người giúp mài mực, một người giúp đè mép giấy.
Trước kia Thiết Chùy đã từng gặp Khánh Quốc công, cũng đã gặp mẹ của Khánh Hoài là Khánh Trung Thị, người phụ nữ kia mặc dù chưa gặp bao giờ, nhưng bà ta có thể đứng cạnh bàn giúp Khánh Quốc công đè mép giấy vẽ thì không cần hỏi cũng biết là ai.
Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang SơnTác giả: Du KỳTruyện Đô Thị, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngSau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được… “Không phải coi trọng chúng ta, mà là coi trọng tiên sinh nhà chúng ta!” Lạc Lan sửa lại: “Thiệp mà chúng ta đưa tới chính là của tiên sinh”. “Đúng vậy, là coi trọng tiên sinh nhà chúng ta”, Thiết Chùy cười gật đầu: “Xe tới rồi, đừng nói nữa...” Lúc này, sắc mặt Thiết Chùy đột nhiên thay đổi: “Nguy rồi, chúng ta không mang theo lễ vật!” AdvertisementHắn không ngờ hôm nay sẽ được gặp Khánh Quốc công, cho nên ba người bọn họ đều tay không tới, lễ vật chuẩn bị cho Khánh Quốc công đều được đặt trong quán trọ. “Chỗ này cách quán trọ không xa, hai người hãy ngồi xe ngựa đi gặp Khánh Quốc công trước, bây giờ ta trở về quán trọ lấy!” Hàn Phong chạy đi. “Vị khách quý kia sao lại rời đi?” Advertisement Người gác cổng đưa theo một chiếc xe ngựa tới, đúng lúc nhìn thấy Hàn Phong chạy đi. “Tiên sinh và Mộ Lam cô nương bảo tiểu nhân tặng lễ vật cho Quốc công gia và phu nhân, giờ lễ vật vẫn còn ở trong quán trọ, anh ta trở về lấy rồi ạ”, Thiết Chùy giải thích. “Nhưng Quốc công còn đang chờ các vị...” Người gác cổng hơi khó xử. Trước khi đi, quản gia đã dặn dò hắn nhanh chóng đưa người về, nếu Thiết Chùy chờ ở đây, lúc trở về hắn sẽ rất khó báo cáo. “Không dám để Quốc công gia chờ lâu, chúng ta đi bái kiến Quốc công gia trước, lát nữa hắn sẽ đến sau”. Thiết Chùy nói, “Vậy chúng ta lại phải làm phiền đại ca rồi”. “Nên làm, nên làm mà”. Lúc này người gác cổng mới thở phào nhẹ nhõm, trong mắt cũng lướt qua vẻ khinh thường. Đường đường phủ Quốc công, sẽ thiếu mấy món lễ vật từ thôn dân sao? Nam nữ khác biệt, Thiết Chùy và Lạc Lan mỗi người lên một chiếc xe ngựa, trở lại phủ Quốc công. Lúc trước Thiết Chùy đến, hắn luôn đi từ cửa hông, nhưng lần này phủ Quốc công lại mở rộng cửa lớn, xe ngựa đi thẳng vào bên trong phủ. Quản gia đã sớm chờ ở bên cạnh, Thiết Chùy và Lạc Lan xuống xe ngựa, lập tức dẫn bọn họ vào trong thư phòng. Khánh Quốc công đang đứng trước thư án, vẽ vài nét bằng bút lông, bên cạnh ông ta có hai người phụ nữ, một người giúp mài mực, một người giúp đè mép giấy. Trước kia Thiết Chùy đã từng gặp Khánh Quốc công, cũng đã gặp mẹ của Khánh Hoài là Khánh Trung Thị, người phụ nữ kia mặc dù chưa gặp bao giờ, nhưng bà ta có thể đứng cạnh bàn giúp Khánh Quốc công đè mép giấy vẽ thì không cần hỏi cũng biết là ai.