Sau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được…
Chương 610
Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang SơnTác giả: Du KỳTruyện Đô Thị, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngSau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được… “À... Đúng là có một thanh đao, nhưng đó là tiên sinh tặng cho lão gia”. Thiết Chùy gãi đầu nói: “Mộ Lam cô nương tặng cho hai vị phu nhân lễ vật khác”. "Vậy thì tốt”. Hai vị Khánh phu nhân đồng thời thở phào nhẹ nhõm. AdvertisementĐang nói chuyện thì quản gia chạy tới thông báo Hàn Phong mang lễ vật tới. “Mau, cho người khiêng vào, để ta nhìn thử xem”. Hai vị phu nhân đồng thời thúc giục. Advertisement Nhưng trong lòng họ cũng không hề mong đợi. Trong đáy lòng, thật ra bọn họ cũng nghĩ giống người gác cổng, Kim Xuyên chỉ là một nơi núi non hẻo lánh, Kim Phi và Khánh Mộ Lam có thể tặng thứ đồ tốt gì chứ? Chắc lại là một ít vàng bạc mà thôi. Khánh Quốc công đã sớm nhận được lá thư của Khánh Mộ Lam, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Thiết Chùy và Lạc Lan, ông ta loáng thoáng có một suy đoán, nhưng ông ta không vạch trần. Chẳng mấy chốc, Hàn Phong bước vào thư phòng với vài chiếc rương được buộc bằng vải đỏ. "Mùi gì vậy? Sao lại thơm thế?" Đại phu nhân hít mũi, tò mò hỏi. “Bẩm phu nhân, đây là mùi thơm của xà phòng thơm”. Lạc Lan mỉm cười mở ra một cái rương gỗ nhỏ. Mùi thơm vừa mới ngửi thấy thoang thoảng, lập tức xộc thẳng vào mũi khi rương gỗ được mở ra. Trong giây lát, hai vị phu nhân cứ ngỡ mình đã bước vào cửa hàng hương liệu, trong căn phòng tràn ngập mùi thơm nồng nặc. "Xà phòng thơm? Sao cái tên này nghe quen quen nhỉ? Hình như ta đã nghe ở đâu rồi thì phải”. Đại phu nhân lộ vẻ trầm tư. Dù sao bà ta cũng là phụ nữ, bình thường luôn ru rú trong đại viện, chỉ tiếp xúc với phụ nữ, cho nên các loại tin tức đều vô cùng chậm trễ. Mà mẹ Kháng Hoài luôn chú ý tới Kim Xuyên, nên nắm bắt tin tức nhanh hơn, thấy vậy thấp giọng nhắc nhở: “Tỷ tỷ, chẳng lẽ tỷ quên mất lúc trước nhà họ Chu lấy được một lô xà phòng thơm sao?” “Đúng, ta nhớ rồi, lúc đó trên người Chu phu nhân luôn có mùi thơm, ta hỏi bà ấy dùng loại túi thơm gì, bà ấy nói với ta là dùng xà phòng thơm”. Cuối cùng Đại phu nhân cũng nhớ ra: “Sau đó ta bảo nha hoàn đi mua, kết quả tìm khắp kinh thành cũng không tìm được, Lam Lam lấy nó ở đâu thế?” “Xà phòng thơm là do tiên sinh nhà ta nghiên cứu chế tạo ra, trước mắt cũng chỉ bán ở xung quanh quận Quảng Nguyên”. Lạc Lan mỉm cười trả lời: “Xà phòng thơm của nhà họ Chu chắc cũng mua từ Quảng Nguyên”.
“À... Đúng là có một thanh đao, nhưng đó là tiên sinh tặng cho lão gia”.
Thiết Chùy gãi đầu nói: “Mộ Lam cô nương tặng cho hai vị phu nhân lễ vật khác”.
"Vậy thì tốt”.
Hai vị Khánh phu nhân đồng thời thở phào nhẹ nhõm.
Advertisement
Đang nói chuyện thì quản gia chạy tới thông báo Hàn Phong mang lễ vật tới.
“Mau, cho người khiêng vào, để ta nhìn thử xem”.
Hai vị phu nhân đồng thời thúc giục.
Advertisement
Nhưng trong lòng họ cũng không hề mong đợi.
Trong đáy lòng, thật ra bọn họ cũng nghĩ giống người gác cổng, Kim Xuyên chỉ là một nơi núi non hẻo lánh, Kim Phi và Khánh Mộ Lam có thể tặng thứ đồ tốt gì chứ?
Chắc lại là một ít vàng bạc mà thôi.
Khánh Quốc công đã sớm nhận được lá thư của Khánh Mộ Lam, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Thiết Chùy và Lạc Lan, ông ta loáng thoáng có một suy đoán, nhưng ông ta không vạch trần.
Chẳng mấy chốc, Hàn Phong bước vào thư phòng với vài chiếc rương được buộc bằng vải đỏ.
"Mùi gì vậy? Sao lại thơm thế?"
Đại phu nhân hít mũi, tò mò hỏi.
“Bẩm phu nhân, đây là mùi thơm của xà phòng thơm”.
Lạc Lan mỉm cười mở ra một cái rương gỗ nhỏ.
Mùi thơm vừa mới ngửi thấy thoang thoảng, lập tức xộc thẳng vào mũi khi rương gỗ được mở ra.
Trong giây lát, hai vị phu nhân cứ ngỡ mình đã bước vào cửa hàng hương liệu, trong căn phòng tràn ngập mùi thơm nồng nặc.
"Xà phòng thơm? Sao cái tên này nghe quen quen nhỉ? Hình như ta đã nghe ở đâu rồi thì phải”.
Đại phu nhân lộ vẻ trầm tư.
Dù sao bà ta cũng là phụ nữ, bình thường luôn ru rú trong đại viện, chỉ tiếp xúc với phụ nữ, cho nên các loại tin tức đều vô cùng chậm trễ.
Mà mẹ Kháng Hoài luôn chú ý tới Kim Xuyên, nên nắm bắt tin tức nhanh hơn, thấy vậy thấp giọng nhắc nhở: “Tỷ tỷ, chẳng lẽ tỷ quên mất lúc trước nhà họ Chu lấy được một lô xà phòng thơm sao?”
“Đúng, ta nhớ rồi, lúc đó trên người Chu phu nhân luôn có mùi thơm, ta hỏi bà ấy dùng loại túi thơm gì, bà ấy nói với ta là dùng xà phòng thơm”.
Cuối cùng Đại phu nhân cũng nhớ ra: “Sau đó ta bảo nha hoàn đi mua, kết quả tìm khắp kinh thành cũng không tìm được, Lam Lam lấy nó ở đâu thế?”
“Xà phòng thơm là do tiên sinh nhà ta nghiên cứu chế tạo ra, trước mắt cũng chỉ bán ở xung quanh quận Quảng Nguyên”.
Lạc Lan mỉm cười trả lời: “Xà phòng thơm của nhà họ Chu chắc cũng mua từ Quảng Nguyên”.
Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang SơnTác giả: Du KỳTruyện Đô Thị, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngSau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được… “À... Đúng là có một thanh đao, nhưng đó là tiên sinh tặng cho lão gia”. Thiết Chùy gãi đầu nói: “Mộ Lam cô nương tặng cho hai vị phu nhân lễ vật khác”. "Vậy thì tốt”. Hai vị Khánh phu nhân đồng thời thở phào nhẹ nhõm. AdvertisementĐang nói chuyện thì quản gia chạy tới thông báo Hàn Phong mang lễ vật tới. “Mau, cho người khiêng vào, để ta nhìn thử xem”. Hai vị phu nhân đồng thời thúc giục. Advertisement Nhưng trong lòng họ cũng không hề mong đợi. Trong đáy lòng, thật ra bọn họ cũng nghĩ giống người gác cổng, Kim Xuyên chỉ là một nơi núi non hẻo lánh, Kim Phi và Khánh Mộ Lam có thể tặng thứ đồ tốt gì chứ? Chắc lại là một ít vàng bạc mà thôi. Khánh Quốc công đã sớm nhận được lá thư của Khánh Mộ Lam, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Thiết Chùy và Lạc Lan, ông ta loáng thoáng có một suy đoán, nhưng ông ta không vạch trần. Chẳng mấy chốc, Hàn Phong bước vào thư phòng với vài chiếc rương được buộc bằng vải đỏ. "Mùi gì vậy? Sao lại thơm thế?" Đại phu nhân hít mũi, tò mò hỏi. “Bẩm phu nhân, đây là mùi thơm của xà phòng thơm”. Lạc Lan mỉm cười mở ra một cái rương gỗ nhỏ. Mùi thơm vừa mới ngửi thấy thoang thoảng, lập tức xộc thẳng vào mũi khi rương gỗ được mở ra. Trong giây lát, hai vị phu nhân cứ ngỡ mình đã bước vào cửa hàng hương liệu, trong căn phòng tràn ngập mùi thơm nồng nặc. "Xà phòng thơm? Sao cái tên này nghe quen quen nhỉ? Hình như ta đã nghe ở đâu rồi thì phải”. Đại phu nhân lộ vẻ trầm tư. Dù sao bà ta cũng là phụ nữ, bình thường luôn ru rú trong đại viện, chỉ tiếp xúc với phụ nữ, cho nên các loại tin tức đều vô cùng chậm trễ. Mà mẹ Kháng Hoài luôn chú ý tới Kim Xuyên, nên nắm bắt tin tức nhanh hơn, thấy vậy thấp giọng nhắc nhở: “Tỷ tỷ, chẳng lẽ tỷ quên mất lúc trước nhà họ Chu lấy được một lô xà phòng thơm sao?” “Đúng, ta nhớ rồi, lúc đó trên người Chu phu nhân luôn có mùi thơm, ta hỏi bà ấy dùng loại túi thơm gì, bà ấy nói với ta là dùng xà phòng thơm”. Cuối cùng Đại phu nhân cũng nhớ ra: “Sau đó ta bảo nha hoàn đi mua, kết quả tìm khắp kinh thành cũng không tìm được, Lam Lam lấy nó ở đâu thế?” “Xà phòng thơm là do tiên sinh nhà ta nghiên cứu chế tạo ra, trước mắt cũng chỉ bán ở xung quanh quận Quảng Nguyên”. Lạc Lan mỉm cười trả lời: “Xà phòng thơm của nhà họ Chu chắc cũng mua từ Quảng Nguyên”.