Tác giả:

Sau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được…

Chương 616

Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang SơnTác giả: Du KỳTruyện Đô Thị, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngSau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được… Thơ lúc hoàng hôn trở thành tuyết   Sóng vai với mai vô cùng nên thơ. Hay!”   “Đây là một bài thơ có quy luật.    Trăm hoa rơi rụng vẫn ở một mình hơn   Chiếm trọn phong cảnh ở phía vườn   Chim sương muốn đậu lén nhìn  Advertisement Bướm hồng như day dứt linh hồn.   Cũng may gặp được nên thân thiết với mai   Không cần gõ phách hát ca cố chấp thưởng thức rượu”.   AdvertisementTrần Cát kích động đi qua đi lại:    “Nước trong dưới ánh chiều tà   Hương thơm huyền ảo trong hoàng hôn.    Viết hay quá!”   Đọc đến đây, Trần Cát như sắp hết từ để khen ngợi, chỉ có thể ra sức khen bài thơ viết rất hay.   “Ôi trời, vẫn còn một bài thơ.    Bên cầu gãy ngoài bến   Ta cô đơn không chủ.    Đã là xế chiều, một mình ta buồn cùng gió mưa.    Chẳng có tâm tình thưởng thức cảnh xuân    Nhưng lại khiến người khác ghen tị.   Tất cả cánh hoa đều bị nghiền thành bùn đất   Chỉ có hương thơm là còn nguyên”.   Đọc đến bài thơ này, Trần Cát vỗ bàn: “Nam tước Thanh Thủy chắc chắn đang tự ví mình là cây mai, chẳng có tâm tình thưởng thức cảnh xuân, nhưng lại khiến người khác ghen tị. Tất cả cánh hoa đều bị nghiền thành bùn đất, chỉ có hương thơm là còn nguyên. Viết hay lắm.   Dù người khác có nói hắn như thế nào, hắn cũng mặc kệ. Chỉ làm theo trái tim của mình, dù có phá nát thân này thì có bị nghiền ép cũng không hối hận”.   Đọc liên tiếp mười mấy bài thơ ngâm nữa, thiện cảm của Trần Cát với Kim Phi đã tăng lên đến cực điểm.   Lúc này trong lòng ông ta, Kim Phi là một cao nhân lánh đời có tính cách thanh khiết, lòng dạ lương thiện như hoa mai, không muốn thấy người dân chịu khổ, lại không thích tranh giành quyền lợi.   Sao người như thế lại có thể làm phản được chứ?   Nếu có hứng thú với quyền thế thật, tại sao phải phải quay về thôn làng miền núi xa xôi, ở lại thành Vị Châu chẳng phải tốt hơn sao?   “Ái phi, còn nữa không?’   Trần Cát nhận ra tất cả các hộp đều đã bị ông ta mở ra hết bèn ngẩng đầu lên nhìn Khánh Phi.    “Bẩm Bệ hạ, thơ ngâm về hoa mai đã hết rồi…”   Khánh Phi đáp.   Khánh Quốc công chỉ đưa đến cho Khánh Phi mấy mươi hộp xà phòng thơm, ngoài mười mấy miếng có hương hoa mai thì các mùi hương khác mỗi loại hai hộp.   “Hết rồi à?”, Trần Cát hỏi: “Vậy những cái khác thì sao?”   “Những mùi hương khác thì vẫn còn một ít, thần thiếp đi lấy cho Bệ hạ”.   “Mau đi”, Trần Cát giục.  

Thơ lúc hoàng hôn trở thành tuyết  

 

Sóng vai với mai vô cùng nên thơ. Hay!”  

 

“Đây là một bài thơ có quy luật.   

 

Trăm hoa rơi rụng vẫn ở một mình hơn  

 

Chiếm trọn phong cảnh ở phía vườn  

 

Chim sương muốn đậu lén nhìn  

Advertisement

 

Bướm hồng như day dứt linh hồn.  

 

Cũng may gặp được nên thân thiết với mai  

 

Không cần gõ phách hát ca cố chấp thưởng thức rượu”.  

 

Advertisement

Trần Cát kích động đi qua đi lại:   

 

“Nước trong dưới ánh chiều tà  

 

Hương thơm huyền ảo trong hoàng hôn.   

 

Viết hay quá!”  

 

Đọc đến đây, Trần Cát như sắp hết từ để khen ngợi, chỉ có thể ra sức khen bài thơ viết rất hay.  

 

“Ôi trời, vẫn còn một bài thơ.   

 

Bên cầu gãy ngoài bến  

 

Ta cô đơn không chủ.   

 

Đã là xế chiều, một mình ta buồn cùng gió mưa.   

 

Chẳng có tâm tình thưởng thức cảnh xuân   

 

Nhưng lại khiến người khác ghen tị.  

 

Tất cả cánh hoa đều bị nghiền thành bùn đất  

 

Chỉ có hương thơm là còn nguyên”.  

 

Đọc đến bài thơ này, Trần Cát vỗ bàn: “Nam tước Thanh Thủy chắc chắn đang tự ví mình là cây mai, chẳng có tâm tình thưởng thức cảnh xuân, nhưng lại khiến người khác ghen tị. Tất cả cánh hoa đều bị nghiền thành bùn đất, chỉ có hương thơm là còn nguyên. Viết hay lắm.  

 

Dù người khác có nói hắn như thế nào, hắn cũng mặc kệ. Chỉ làm theo trái tim của mình, dù có phá nát thân này thì có bị nghiền ép cũng không hối hận”.  

 

Đọc liên tiếp mười mấy bài thơ ngâm nữa, thiện cảm của Trần Cát với Kim Phi đã tăng lên đến cực điểm.  

 

Lúc này trong lòng ông ta, Kim Phi là một cao nhân lánh đời có tính cách thanh khiết, lòng dạ lương thiện như hoa mai, không muốn thấy người dân chịu khổ, lại không thích tranh giành quyền lợi.  

 

Sao người như thế lại có thể làm phản được chứ?  

 

Nếu có hứng thú với quyền thế thật, tại sao phải phải quay về thôn làng miền núi xa xôi, ở lại thành Vị Châu chẳng phải tốt hơn sao?  

 

“Ái phi, còn nữa không?’  

 

Trần Cát nhận ra tất cả các hộp đều đã bị ông ta mở ra hết bèn ngẩng đầu lên nhìn Khánh Phi.   

 

“Bẩm Bệ hạ, thơ ngâm về hoa mai đã hết rồi…”  

 

Khánh Phi đáp.  

 

Khánh Quốc công chỉ đưa đến cho Khánh Phi mấy mươi hộp xà phòng thơm, ngoài mười mấy miếng có hương hoa mai thì các mùi hương khác mỗi loại hai hộp.  

 

“Hết rồi à?”, Trần Cát hỏi: “Vậy những cái khác thì sao?”  

 

“Những mùi hương khác thì vẫn còn một ít, thần thiếp đi lấy cho Bệ hạ”.  

 

“Mau đi”, Trần Cát giục.  

Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang SơnTác giả: Du KỳTruyện Đô Thị, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngSau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được… Thơ lúc hoàng hôn trở thành tuyết   Sóng vai với mai vô cùng nên thơ. Hay!”   “Đây là một bài thơ có quy luật.    Trăm hoa rơi rụng vẫn ở một mình hơn   Chiếm trọn phong cảnh ở phía vườn   Chim sương muốn đậu lén nhìn  Advertisement Bướm hồng như day dứt linh hồn.   Cũng may gặp được nên thân thiết với mai   Không cần gõ phách hát ca cố chấp thưởng thức rượu”.   AdvertisementTrần Cát kích động đi qua đi lại:    “Nước trong dưới ánh chiều tà   Hương thơm huyền ảo trong hoàng hôn.    Viết hay quá!”   Đọc đến đây, Trần Cát như sắp hết từ để khen ngợi, chỉ có thể ra sức khen bài thơ viết rất hay.   “Ôi trời, vẫn còn một bài thơ.    Bên cầu gãy ngoài bến   Ta cô đơn không chủ.    Đã là xế chiều, một mình ta buồn cùng gió mưa.    Chẳng có tâm tình thưởng thức cảnh xuân    Nhưng lại khiến người khác ghen tị.   Tất cả cánh hoa đều bị nghiền thành bùn đất   Chỉ có hương thơm là còn nguyên”.   Đọc đến bài thơ này, Trần Cát vỗ bàn: “Nam tước Thanh Thủy chắc chắn đang tự ví mình là cây mai, chẳng có tâm tình thưởng thức cảnh xuân, nhưng lại khiến người khác ghen tị. Tất cả cánh hoa đều bị nghiền thành bùn đất, chỉ có hương thơm là còn nguyên. Viết hay lắm.   Dù người khác có nói hắn như thế nào, hắn cũng mặc kệ. Chỉ làm theo trái tim của mình, dù có phá nát thân này thì có bị nghiền ép cũng không hối hận”.   Đọc liên tiếp mười mấy bài thơ ngâm nữa, thiện cảm của Trần Cát với Kim Phi đã tăng lên đến cực điểm.   Lúc này trong lòng ông ta, Kim Phi là một cao nhân lánh đời có tính cách thanh khiết, lòng dạ lương thiện như hoa mai, không muốn thấy người dân chịu khổ, lại không thích tranh giành quyền lợi.   Sao người như thế lại có thể làm phản được chứ?   Nếu có hứng thú với quyền thế thật, tại sao phải phải quay về thôn làng miền núi xa xôi, ở lại thành Vị Châu chẳng phải tốt hơn sao?   “Ái phi, còn nữa không?’   Trần Cát nhận ra tất cả các hộp đều đã bị ông ta mở ra hết bèn ngẩng đầu lên nhìn Khánh Phi.    “Bẩm Bệ hạ, thơ ngâm về hoa mai đã hết rồi…”   Khánh Phi đáp.   Khánh Quốc công chỉ đưa đến cho Khánh Phi mấy mươi hộp xà phòng thơm, ngoài mười mấy miếng có hương hoa mai thì các mùi hương khác mỗi loại hai hộp.   “Hết rồi à?”, Trần Cát hỏi: “Vậy những cái khác thì sao?”   “Những mùi hương khác thì vẫn còn một ít, thần thiếp đi lấy cho Bệ hạ”.   “Mau đi”, Trần Cát giục.  

Chương 616