Tác giả:

Sau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được…

Chương 628

Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang SơnTác giả: Du KỳTruyện Đô Thị, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngSau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được…  Bên trong chứa những tờ ngân phiếu, Lạc Lan đếm hai lần: "Vừa tròn hai vạn lượng, Hàn đại ca và Thiết đại ca, các huynh cũng đếm đi”.   "Cửu công chúa đưa số tiền vừa đủ như vậy thì cần đếm gì nữa?”   Thiết Chùy vẫy tay, trở vào phòng để thay quần áo.   AdvertisementLúc đầu Cửu công chúa hỏi giá của Hắc Đao, Lạc Lan cũng không giấu giếm, nói cho Cửu công chúa biết, Kim Phi định giá tám trăm lượng.   Cửu công chúa lấy đi hai mươi lăm thanh Hắc Đao, vừa khớp với hai vạn lượng.   Hàn Phong cũng không đếm, mà hỏi: “Lạc Lan cô nương, tính thời gian thì hôm nay những huynh đệ quay lại lấy hàng chắc cũng đã về đến nhà rồi. Nhưng cho dù hôm nay tiên sinh sắp xếp bắt đầu giao hàng, xe ngựa sớm nhất cũng phải nửa tháng nữa mới tới đây, nửa tháng này chúng ta làm gì bây giờ?"  Advertisement "Ta ở đây tiếp tục sửa sang lại quán trọ, Thiết Chùy đại ca và huynh có thu xếp thế nào thì ta không hỏi nữa”.   Lạc Lan nói: "Tiên sinh và Tiểu Bắc phu nhân đều từng nói, xà phòng thơm và Hắc Đao đều phải bán với giá cao, kiếm tiền từ những người giàu có. Bây giờ vừa hay lại phù hợp với sách lược kinh doanh mà tiên sinh từng nói”.   “Giờ cũng chỉ còn cách này thôi”, Hàn Phong bất đắc dĩ nói.   Hai người đang trò chuyện thì chợt thấy cựu binh gác cổng hớt ha hớt hải xông vào.   "Hàn đại ca, Lạc Lan cô nương, Đường Phi đại ca dẫn người tới rồi”.   "Lão Đường đến rồi hả?"   Hàn Phong kinh ngạc chạy nhanh ra khỏi phòng.   Lạc Lan vội vàng đi theo phía sau.   Trong sân, Đường Phi - một thợ săn thấp bé đang nhảy xuống ngựa với vẻ mặt mệt mỏi.   Có thể là do thời gian cưỡi ngựa quá lâu, lúc Đường Phi bước xuống, hai chân không được tự nhiên lắm.   “Lão Đường, sao ngươi lại tới đây?” Hàn Phong vội vàng chạy tới, hỏi: “Trong làng đã xảy ra chuyện gì sao?”   “Không phải, Mộ Lam cô nương nhận được bồ câu đưa thư của kinh thành, nói rằng xà phòng rất được ưa chuộng ở kinh thành, bán rất chạy, hơn nữa Hắc Đao cũng bị Cửu công chúa lấy đi. Tiên sinh đoán chắc chắn sẽ thiếu hàng nên bảo ta mang một lô xà phòng thơm và Hắc Đao đến trước cho mọi người dùng trong trường hợp khẩn cấp”.   Đường Phi lau mồ hôi trên mặt, cười nói: "Tiên sinh đoán có đúng không? Xà phòng bán hết chưa?"   "Tiên sinh có đoán sai bao giờ đâu? Đương nhiên đã bán cháy hàng, không còn một miếng nào cả!"   Hàn Phong cười nói: "Ta và Lạc Lan cô nương còn đang bàn bạc nửa tháng tới nên làm gì đây”.  

 Bên trong chứa những tờ ngân phiếu, Lạc Lan đếm hai lần: "Vừa tròn hai vạn lượng, Hàn đại ca và Thiết đại ca, các huynh cũng đếm đi”.  

 

"Cửu công chúa đưa số tiền vừa đủ như vậy thì cần đếm gì nữa?”  

 

Thiết Chùy vẫy tay, trở vào phòng để thay quần áo.  

 

Advertisement

Lúc đầu Cửu công chúa hỏi giá của Hắc Đao, Lạc Lan cũng không giấu giếm, nói cho Cửu công chúa biết, Kim Phi định giá tám trăm lượng.  

 

Cửu công chúa lấy đi hai mươi lăm thanh Hắc Đao, vừa khớp với hai vạn lượng.  

 

Hàn Phong cũng không đếm, mà hỏi: “Lạc Lan cô nương, tính thời gian thì hôm nay những huynh đệ quay lại lấy hàng chắc cũng đã về đến nhà rồi. Nhưng cho dù hôm nay tiên sinh sắp xếp bắt đầu giao hàng, xe ngựa sớm nhất cũng phải nửa tháng nữa mới tới đây, nửa tháng này chúng ta làm gì bây giờ?"  

Advertisement

 

"Ta ở đây tiếp tục sửa sang lại quán trọ, Thiết Chùy đại ca và huynh có thu xếp thế nào thì ta không hỏi nữa”.  

 

Lạc Lan nói: "Tiên sinh và Tiểu Bắc phu nhân đều từng nói, xà phòng thơm và Hắc Đao đều phải bán với giá cao, kiếm tiền từ những người giàu có. Bây giờ vừa hay lại phù hợp với sách lược kinh doanh mà tiên sinh từng nói”.  

 

“Giờ cũng chỉ còn cách này thôi”, Hàn Phong bất đắc dĩ nói.  

 

Hai người đang trò chuyện thì chợt thấy cựu binh gác cổng hớt ha hớt hải xông vào.  

 

"Hàn đại ca, Lạc Lan cô nương, Đường Phi đại ca dẫn người tới rồi”.  

 

"Lão Đường đến rồi hả?"  

 

Hàn Phong kinh ngạc chạy nhanh ra khỏi phòng.  

 

Lạc Lan vội vàng đi theo phía sau.  

 

Trong sân, Đường Phi - một thợ săn thấp bé đang nhảy xuống ngựa với vẻ mặt mệt mỏi.  

 

Có thể là do thời gian cưỡi ngựa quá lâu, lúc Đường Phi bước xuống, hai chân không được tự nhiên lắm.  

 

“Lão Đường, sao ngươi lại tới đây?” Hàn Phong vội vàng chạy tới, hỏi: “Trong làng đã xảy ra chuyện gì sao?”  

 

“Không phải, Mộ Lam cô nương nhận được bồ câu đưa thư của kinh thành, nói rằng xà phòng rất được ưa chuộng ở kinh thành, bán rất chạy, hơn nữa Hắc Đao cũng bị Cửu công chúa lấy đi. Tiên sinh đoán chắc chắn sẽ thiếu hàng nên bảo ta mang một lô xà phòng thơm và Hắc Đao đến trước cho mọi người dùng trong trường hợp khẩn cấp”.  

 

Đường Phi lau mồ hôi trên mặt, cười nói: "Tiên sinh đoán có đúng không? Xà phòng bán hết chưa?"  

 

"Tiên sinh có đoán sai bao giờ đâu? Đương nhiên đã bán cháy hàng, không còn một miếng nào cả!"  

 

Hàn Phong cười nói: "Ta và Lạc Lan cô nương còn đang bàn bạc nửa tháng tới nên làm gì đây”.  

Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang SơnTác giả: Du KỳTruyện Đô Thị, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngSau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được…  Bên trong chứa những tờ ngân phiếu, Lạc Lan đếm hai lần: "Vừa tròn hai vạn lượng, Hàn đại ca và Thiết đại ca, các huynh cũng đếm đi”.   "Cửu công chúa đưa số tiền vừa đủ như vậy thì cần đếm gì nữa?”   Thiết Chùy vẫy tay, trở vào phòng để thay quần áo.   AdvertisementLúc đầu Cửu công chúa hỏi giá của Hắc Đao, Lạc Lan cũng không giấu giếm, nói cho Cửu công chúa biết, Kim Phi định giá tám trăm lượng.   Cửu công chúa lấy đi hai mươi lăm thanh Hắc Đao, vừa khớp với hai vạn lượng.   Hàn Phong cũng không đếm, mà hỏi: “Lạc Lan cô nương, tính thời gian thì hôm nay những huynh đệ quay lại lấy hàng chắc cũng đã về đến nhà rồi. Nhưng cho dù hôm nay tiên sinh sắp xếp bắt đầu giao hàng, xe ngựa sớm nhất cũng phải nửa tháng nữa mới tới đây, nửa tháng này chúng ta làm gì bây giờ?"  Advertisement "Ta ở đây tiếp tục sửa sang lại quán trọ, Thiết Chùy đại ca và huynh có thu xếp thế nào thì ta không hỏi nữa”.   Lạc Lan nói: "Tiên sinh và Tiểu Bắc phu nhân đều từng nói, xà phòng thơm và Hắc Đao đều phải bán với giá cao, kiếm tiền từ những người giàu có. Bây giờ vừa hay lại phù hợp với sách lược kinh doanh mà tiên sinh từng nói”.   “Giờ cũng chỉ còn cách này thôi”, Hàn Phong bất đắc dĩ nói.   Hai người đang trò chuyện thì chợt thấy cựu binh gác cổng hớt ha hớt hải xông vào.   "Hàn đại ca, Lạc Lan cô nương, Đường Phi đại ca dẫn người tới rồi”.   "Lão Đường đến rồi hả?"   Hàn Phong kinh ngạc chạy nhanh ra khỏi phòng.   Lạc Lan vội vàng đi theo phía sau.   Trong sân, Đường Phi - một thợ săn thấp bé đang nhảy xuống ngựa với vẻ mặt mệt mỏi.   Có thể là do thời gian cưỡi ngựa quá lâu, lúc Đường Phi bước xuống, hai chân không được tự nhiên lắm.   “Lão Đường, sao ngươi lại tới đây?” Hàn Phong vội vàng chạy tới, hỏi: “Trong làng đã xảy ra chuyện gì sao?”   “Không phải, Mộ Lam cô nương nhận được bồ câu đưa thư của kinh thành, nói rằng xà phòng rất được ưa chuộng ở kinh thành, bán rất chạy, hơn nữa Hắc Đao cũng bị Cửu công chúa lấy đi. Tiên sinh đoán chắc chắn sẽ thiếu hàng nên bảo ta mang một lô xà phòng thơm và Hắc Đao đến trước cho mọi người dùng trong trường hợp khẩn cấp”.   Đường Phi lau mồ hôi trên mặt, cười nói: "Tiên sinh đoán có đúng không? Xà phòng bán hết chưa?"   "Tiên sinh có đoán sai bao giờ đâu? Đương nhiên đã bán cháy hàng, không còn một miếng nào cả!"   Hàn Phong cười nói: "Ta và Lạc Lan cô nương còn đang bàn bạc nửa tháng tới nên làm gì đây”.  

Chương 628