Tác giả:

Sau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được…

Chương 633

Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang SơnTác giả: Du KỳTruyện Đô Thị, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngSau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được… "Lạc Lan cô nương đã nói tên của thanh đao là Trảm Tinh, chỉ có hai ký tự, nhưng cô hãy nhìn cả dòng chữ này đi”.   Nha hoàn nhanh mắt hỏi thẳng: "Lạc Lan cô nương, trên đao viết gì thế?"   “Là tiên sinh nhà ta lưu lại một câu thơ”, Lạc Lan lớn tiếng đọc: “Tư thế hào hùng ba nghìn dặm, một nhát đao lạnh mười sáu châu!”   Advertisement"Viết hay quá!"   "Đây mới là bài thơ mà những người học võ thuộc thế hệ của ta nên đọc!"   AdvertisementHô hấp của hai vị công tử trở nên gấp gáp.   Thời gian trước, những bài thơ trên hộp xà phòng của Kim Phi được lưu hành rộng rãi ở kinh thành, đám thư sinh nhao nhao khen ngợi, nhưng các tướng lĩnh không công nhận, họ cho rằng những bài thơ của Kim Phi quá chua chát.   Lúc này câu nói trên Hắc Đao tuy đơn giản thẳng thắn nhưng lại khiến hai công tử xuất thân từ thế gia võ tướng sôi trào nhiệt huyết.   Bảy mươi năm trước, quân Khiết Đan lần đầu tiên xâm lược Trung Nguyên, chiếm thành Du Quan, cưỡi ngựa đến bờ Bắc sông Hoàng Hà, chĩa kiếm vào thành Biện Kinh. Ép ông nội của Trần Cát phải ký kết một hiệp ước, nhượng mười sáu châu ở Yến Vân bao gồm cả thành Du Quan.   Thành Du Quan là Sơn Hải Quan mà đời trước Kim Phi từng đến, là nơi cổ họng chặn đứng người Khiết Đan ở phía Bắc, sau khi đi qua thành Du Quan, chúng sẽ tiến vào đồng bằng Hoa Bắc.   Mất đi thành Du Quan và mười sáu châu của Yến Vân, giữa Khiết Đan và Đại Khang không còn trở ngại, kể từ đó, mỗi năm quân Khiết Đan đều tiến vào Đại Khang cướp bóc mùa màng.   Nếu có một mùa đông lạnh giá cũng sẽ đe doạ đến Đại Khang.   Người dân Đại Khang trước đây từng sống ở mười sáu châu Yến Vân bị đối xử vô nhân đạo. Trong bảy mươi năm qua, bọn họ cố gắng chạy trốn, vốn dĩ mười sáu châu Yến Vân đất đai màu mỡ và dân số hưng thịnh, giờ đã trở nên cằn cỗi, không còn vết tích của người Hán. Đất canh tác cũng bị người Khiết Đan biến thành đồng cỏ để chăn thả gia súc.   Kể từ đó, mười sáu châu Yến Vân là nỗi nhục lớn nhất trong lòng tất cả các võ tướng ở Đại Khang, ông nội của Trần Cát vì chuyện này mà chịu đả kích chết trong uất ức.   Sau khi cha của Trần Cát lên ngôi, ông ta muốn rửa sạch nỗi nhục này nên đã chống lại mọi lời nghị luận, phát động hai cuộc chiến tranh về phía Bắc.   Chỉ tiếc là kỵ binh Khiết Đan bất khả chiến bại ở thảo nguyên, hai lần đánh về phía Bắc đều thua thảm hại.   Không chỉ tổn thất binh lực mà người Khiết Đan còn mượn cơ hội để làm khó dễ, lần nào cũng cướp đi một lượng lớn tiền bồi thường chiến tranh của Đại Khang.   Đó là lý do tại sao nhiều tướng lĩnh đã đặt mục tiêu cả đời là lấy lại mười sáu châu Yến Vân, những lời của Kim Phi khắc trên Hắc Đao đã chạm vào trái tim họ.   "Lạc Lan cô nương, câu thơ này chỉ có thể coi là một nửa bài thơ, nửa còn lại là gì?"   Một vị công tử hỏi.   “Tiên sinh không nói nên ta cũng không biết”, Lạc Lan lắc đầu.  

"Lạc Lan cô nương đã nói tên của thanh đao là Trảm Tinh, chỉ có hai ký tự, nhưng cô hãy nhìn cả dòng chữ này đi”.  

 

Nha hoàn nhanh mắt hỏi thẳng: "Lạc Lan cô nương, trên đao viết gì thế?"  

 

“Là tiên sinh nhà ta lưu lại một câu thơ”, Lạc Lan lớn tiếng đọc: “Tư thế hào hùng ba nghìn dặm, một nhát đao lạnh mười sáu châu!”  

 

Advertisement

"Viết hay quá!"  

 

"Đây mới là bài thơ mà những người học võ thuộc thế hệ của ta nên đọc!"  

 

Advertisement

Hô hấp của hai vị công tử trở nên gấp gáp.  

 

Thời gian trước, những bài thơ trên hộp xà phòng của Kim Phi được lưu hành rộng rãi ở kinh thành, đám thư sinh nhao nhao khen ngợi, nhưng các tướng lĩnh không công nhận, họ cho rằng những bài thơ của Kim Phi quá chua chát.  

 

Lúc này câu nói trên Hắc Đao tuy đơn giản thẳng thắn nhưng lại khiến hai công tử xuất thân từ thế gia võ tướng sôi trào nhiệt huyết.  

 

Bảy mươi năm trước, quân Khiết Đan lần đầu tiên xâm lược Trung Nguyên, chiếm thành Du Quan, cưỡi ngựa đến bờ Bắc sông Hoàng Hà, chĩa kiếm vào thành Biện Kinh. Ép ông nội của Trần Cát phải ký kết một hiệp ước, nhượng mười sáu châu ở Yến Vân bao gồm cả thành Du Quan.  

 

Thành Du Quan là Sơn Hải Quan mà đời trước Kim Phi từng đến, là nơi cổ họng chặn đứng người Khiết Đan ở phía Bắc, sau khi đi qua thành Du Quan, chúng sẽ tiến vào đồng bằng Hoa Bắc.  

 

Mất đi thành Du Quan và mười sáu châu của Yến Vân, giữa Khiết Đan và Đại Khang không còn trở ngại, kể từ đó, mỗi năm quân Khiết Đan đều tiến vào Đại Khang cướp bóc mùa màng.  

 

Nếu có một mùa đông lạnh giá cũng sẽ đe doạ đến Đại Khang.  

 

Người dân Đại Khang trước đây từng sống ở mười sáu châu Yến Vân bị đối xử vô nhân đạo. Trong bảy mươi năm qua, bọn họ cố gắng chạy trốn, vốn dĩ mười sáu châu Yến Vân đất đai màu mỡ và dân số hưng thịnh, giờ đã trở nên cằn cỗi, không còn vết tích của người Hán. Đất canh tác cũng bị người Khiết Đan biến thành đồng cỏ để chăn thả gia súc.  

 

Kể từ đó, mười sáu châu Yến Vân là nỗi nhục lớn nhất trong lòng tất cả các võ tướng ở Đại Khang, ông nội của Trần Cát vì chuyện này mà chịu đả kích chết trong uất ức.  

 

Sau khi cha của Trần Cát lên ngôi, ông ta muốn rửa sạch nỗi nhục này nên đã chống lại mọi lời nghị luận, phát động hai cuộc chiến tranh về phía Bắc.  

 

Chỉ tiếc là kỵ binh Khiết Đan bất khả chiến bại ở thảo nguyên, hai lần đánh về phía Bắc đều thua thảm hại.  

 

Không chỉ tổn thất binh lực mà người Khiết Đan còn mượn cơ hội để làm khó dễ, lần nào cũng cướp đi một lượng lớn tiền bồi thường chiến tranh của Đại Khang.  

 

Đó là lý do tại sao nhiều tướng lĩnh đã đặt mục tiêu cả đời là lấy lại mười sáu châu Yến Vân, những lời của Kim Phi khắc trên Hắc Đao đã chạm vào trái tim họ.  

 

"Lạc Lan cô nương, câu thơ này chỉ có thể coi là một nửa bài thơ, nửa còn lại là gì?"  

 

Một vị công tử hỏi.  

 

“Tiên sinh không nói nên ta cũng không biết”, Lạc Lan lắc đầu.  

Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang SơnTác giả: Du KỳTruyện Đô Thị, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngSau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được… "Lạc Lan cô nương đã nói tên của thanh đao là Trảm Tinh, chỉ có hai ký tự, nhưng cô hãy nhìn cả dòng chữ này đi”.   Nha hoàn nhanh mắt hỏi thẳng: "Lạc Lan cô nương, trên đao viết gì thế?"   “Là tiên sinh nhà ta lưu lại một câu thơ”, Lạc Lan lớn tiếng đọc: “Tư thế hào hùng ba nghìn dặm, một nhát đao lạnh mười sáu châu!”   Advertisement"Viết hay quá!"   "Đây mới là bài thơ mà những người học võ thuộc thế hệ của ta nên đọc!"   AdvertisementHô hấp của hai vị công tử trở nên gấp gáp.   Thời gian trước, những bài thơ trên hộp xà phòng của Kim Phi được lưu hành rộng rãi ở kinh thành, đám thư sinh nhao nhao khen ngợi, nhưng các tướng lĩnh không công nhận, họ cho rằng những bài thơ của Kim Phi quá chua chát.   Lúc này câu nói trên Hắc Đao tuy đơn giản thẳng thắn nhưng lại khiến hai công tử xuất thân từ thế gia võ tướng sôi trào nhiệt huyết.   Bảy mươi năm trước, quân Khiết Đan lần đầu tiên xâm lược Trung Nguyên, chiếm thành Du Quan, cưỡi ngựa đến bờ Bắc sông Hoàng Hà, chĩa kiếm vào thành Biện Kinh. Ép ông nội của Trần Cát phải ký kết một hiệp ước, nhượng mười sáu châu ở Yến Vân bao gồm cả thành Du Quan.   Thành Du Quan là Sơn Hải Quan mà đời trước Kim Phi từng đến, là nơi cổ họng chặn đứng người Khiết Đan ở phía Bắc, sau khi đi qua thành Du Quan, chúng sẽ tiến vào đồng bằng Hoa Bắc.   Mất đi thành Du Quan và mười sáu châu của Yến Vân, giữa Khiết Đan và Đại Khang không còn trở ngại, kể từ đó, mỗi năm quân Khiết Đan đều tiến vào Đại Khang cướp bóc mùa màng.   Nếu có một mùa đông lạnh giá cũng sẽ đe doạ đến Đại Khang.   Người dân Đại Khang trước đây từng sống ở mười sáu châu Yến Vân bị đối xử vô nhân đạo. Trong bảy mươi năm qua, bọn họ cố gắng chạy trốn, vốn dĩ mười sáu châu Yến Vân đất đai màu mỡ và dân số hưng thịnh, giờ đã trở nên cằn cỗi, không còn vết tích của người Hán. Đất canh tác cũng bị người Khiết Đan biến thành đồng cỏ để chăn thả gia súc.   Kể từ đó, mười sáu châu Yến Vân là nỗi nhục lớn nhất trong lòng tất cả các võ tướng ở Đại Khang, ông nội của Trần Cát vì chuyện này mà chịu đả kích chết trong uất ức.   Sau khi cha của Trần Cát lên ngôi, ông ta muốn rửa sạch nỗi nhục này nên đã chống lại mọi lời nghị luận, phát động hai cuộc chiến tranh về phía Bắc.   Chỉ tiếc là kỵ binh Khiết Đan bất khả chiến bại ở thảo nguyên, hai lần đánh về phía Bắc đều thua thảm hại.   Không chỉ tổn thất binh lực mà người Khiết Đan còn mượn cơ hội để làm khó dễ, lần nào cũng cướp đi một lượng lớn tiền bồi thường chiến tranh của Đại Khang.   Đó là lý do tại sao nhiều tướng lĩnh đã đặt mục tiêu cả đời là lấy lại mười sáu châu Yến Vân, những lời của Kim Phi khắc trên Hắc Đao đã chạm vào trái tim họ.   "Lạc Lan cô nương, câu thơ này chỉ có thể coi là một nửa bài thơ, nửa còn lại là gì?"   Một vị công tử hỏi.   “Tiên sinh không nói nên ta cũng không biết”, Lạc Lan lắc đầu.  

Chương 633