Sau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được…
Chương 661
Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang SơnTác giả: Du KỳTruyện Đô Thị, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngSau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được… “Tiên sinh nói nước yếu không ngoại giao, Đại Khang ta yếu rồi, người khác đều đến bắt nạt chúng ta”. Hàn Phong thở dài: “Nếu là trăm năm trước, lúc Đại Khang đang hùng mạnh, ai dám tự phụ như vậy ở kinh thành?” “Bây giờ nói điều này còn tác dụng gì nữa?” Thiết Chùy cũng thở dài. Thổ Phan và Đại Khang là kẻ thù, tại sao bọn họ lại xuất hiện ở kinh thành, hơn nữa còn ở cùng thị nữ của Cửu công chúa? Hàn Phong và Thiết Chùy đều tò mò về điều này. Advertisement Nhưng Thấm Nhi chỉ gật đầu với họ rồi quay người rời đi, họ cũng không tiện hỏi thăm. “Đường Phi, người Thổ Phan quay về sẽ đi cùng đường với các ngươi, các ngươi hãy đi chậm lại, đừng đụng phải bọn chúng”. Hàn Phong nhắc nhở: “Đám người này dám làm loạn ở kinh thành, chắc chắn không phải là người Thổ Phan bình thường, nếu gặp phải bọn chúng, các ngươi phải cố gắng tránh đi, đừng xung đột với bọn chúng, hiểu chưa?” Advertisement “Yên tâm đi, ta hiểu”. Đường Phi gật đầu nói: “Lão Nghiêm tới rồi, bọn ta đi đây”. Lúc này, binh lính mang theo nỏ hạng nặng đến, thứ này không được mang vào kinh thành, nên Đường Phi phái vài binh lính ở nhà trọ ngoài thành, hẹn sáng nay tập hợp ở cổng thành. “Được, đi đường cẩn thận”. Hàn Phong và Thiết Chùy chắp tay chào Đường Phi. Đường Phi đáp lễ rồi dẫn đội lên đường. Khi trở về đồ đạc quá nhiều, ngựa thồ rất khó khăn, hơn nữa vì tránh đụng phải đám người Thổ Phan, Đường Phi không dám đi quá nhanh, cho nên tốn thêm ba ngày so với lúc đi, mới về đến làng Tây Hà. Còn chưa vào thôn đã nhìn thấy một đám người lớn ở Đả Cốc Trường, vô cùng náo nhiệt. “Có chuyện gì vậy?” Một cựu binh tò mò hỏi. “Nhìn thấy tấm biển lớn kia chưa? Chắc là đội đưa dâu đến rồi”. Đường Phi cười lớn: “Lão Nghiêm, ngươi nói với trưởng làng, bảo đội đưa dâu đừng đi vội, huynh đệ bọn ta còn chưa chọn nữa mà”.Lão Nghiêm cưỡi ngựa chạy về phía Đả Cốc Trường, nhưng rất nhanh đã quay lại. “Sao nhanh như vậy đã quay lại rồi?” “Lão Nghiêm, bảo trưởng làng cho huynh đệ bọn ta mấy cô em xinh xắn một chút chưa?” “Cô nương hôm nay thế nào, có xinh không?” Cựu binh nhao nhao hỏi. “Mọi người về muộn quá, các cô nương đều được chọn cả rồi”. Lão Nghiêm cười khổ đáp lời. “Sao có thể chứ?” Cựu binh đều không tin: “Đội đưa dâu vào làng, có lần nào không còn lại một nhóm đông các cô nương? Sao có thể bị chọn xong cả rồi chứ?”
“Tiên sinh nói nước yếu không ngoại giao, Đại Khang ta yếu rồi, người khác đều đến bắt nạt chúng ta”.
Hàn Phong thở dài: “Nếu là trăm năm trước, lúc Đại Khang đang hùng mạnh, ai dám tự phụ như vậy ở kinh thành?”
“Bây giờ nói điều này còn tác dụng gì nữa?” Thiết Chùy cũng thở dài.
Thổ Phan và Đại Khang là kẻ thù, tại sao bọn họ lại xuất hiện ở kinh thành, hơn nữa còn ở cùng thị nữ của Cửu công chúa?
Hàn Phong và Thiết Chùy đều tò mò về điều này.
Advertisement
Nhưng Thấm Nhi chỉ gật đầu với họ rồi quay người rời đi, họ cũng không tiện hỏi thăm.
“Đường Phi, người Thổ Phan quay về sẽ đi cùng đường với các ngươi, các ngươi hãy đi chậm lại, đừng đụng phải bọn chúng”.
Hàn Phong nhắc nhở: “Đám người này dám làm loạn ở kinh thành, chắc chắn không phải là người Thổ Phan bình thường, nếu gặp phải bọn chúng, các ngươi phải cố gắng tránh đi, đừng xung đột với bọn chúng, hiểu chưa?”
Advertisement
“Yên tâm đi, ta hiểu”.
Đường Phi gật đầu nói: “Lão Nghiêm tới rồi, bọn ta đi đây”.
Lúc này, binh lính mang theo nỏ hạng nặng đến, thứ này không được mang vào kinh thành, nên Đường Phi phái vài binh lính ở nhà trọ ngoài thành, hẹn sáng nay tập hợp ở cổng thành.
“Được, đi đường cẩn thận”.
Hàn Phong và Thiết Chùy chắp tay chào Đường Phi.
Đường Phi đáp lễ rồi dẫn đội lên đường.
Khi trở về đồ đạc quá nhiều, ngựa thồ rất khó khăn, hơn nữa vì tránh đụng phải đám người Thổ Phan, Đường Phi không dám đi quá nhanh, cho nên tốn thêm ba ngày so với lúc đi, mới về đến làng Tây Hà.
Còn chưa vào thôn đã nhìn thấy một đám người lớn ở Đả Cốc Trường, vô cùng náo nhiệt.
“Có chuyện gì vậy?”
Một cựu binh tò mò hỏi.
“Nhìn thấy tấm biển lớn kia chưa? Chắc là đội đưa dâu đến rồi”.
Đường Phi cười lớn: “Lão Nghiêm, ngươi nói với trưởng làng, bảo đội đưa dâu đừng đi vội, huynh đệ bọn ta còn chưa chọn nữa mà”.
Lão Nghiêm cưỡi ngựa chạy về phía Đả Cốc Trường, nhưng rất nhanh đã quay lại.
“Sao nhanh như vậy đã quay lại rồi?”
“Lão Nghiêm, bảo trưởng làng cho huynh đệ bọn ta mấy cô em xinh xắn một chút chưa?”
“Cô nương hôm nay thế nào, có xinh không?”
Cựu binh nhao nhao hỏi.
“Mọi người về muộn quá, các cô nương đều được chọn cả rồi”.
Lão Nghiêm cười khổ đáp lời.
“Sao có thể chứ?”
Cựu binh đều không tin: “Đội đưa dâu vào làng, có lần nào không còn lại một nhóm đông các cô nương? Sao có thể bị chọn xong cả rồi chứ?”
Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang SơnTác giả: Du KỳTruyện Đô Thị, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngSau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được… “Tiên sinh nói nước yếu không ngoại giao, Đại Khang ta yếu rồi, người khác đều đến bắt nạt chúng ta”. Hàn Phong thở dài: “Nếu là trăm năm trước, lúc Đại Khang đang hùng mạnh, ai dám tự phụ như vậy ở kinh thành?” “Bây giờ nói điều này còn tác dụng gì nữa?” Thiết Chùy cũng thở dài. Thổ Phan và Đại Khang là kẻ thù, tại sao bọn họ lại xuất hiện ở kinh thành, hơn nữa còn ở cùng thị nữ của Cửu công chúa? Hàn Phong và Thiết Chùy đều tò mò về điều này. Advertisement Nhưng Thấm Nhi chỉ gật đầu với họ rồi quay người rời đi, họ cũng không tiện hỏi thăm. “Đường Phi, người Thổ Phan quay về sẽ đi cùng đường với các ngươi, các ngươi hãy đi chậm lại, đừng đụng phải bọn chúng”. Hàn Phong nhắc nhở: “Đám người này dám làm loạn ở kinh thành, chắc chắn không phải là người Thổ Phan bình thường, nếu gặp phải bọn chúng, các ngươi phải cố gắng tránh đi, đừng xung đột với bọn chúng, hiểu chưa?” Advertisement “Yên tâm đi, ta hiểu”. Đường Phi gật đầu nói: “Lão Nghiêm tới rồi, bọn ta đi đây”. Lúc này, binh lính mang theo nỏ hạng nặng đến, thứ này không được mang vào kinh thành, nên Đường Phi phái vài binh lính ở nhà trọ ngoài thành, hẹn sáng nay tập hợp ở cổng thành. “Được, đi đường cẩn thận”. Hàn Phong và Thiết Chùy chắp tay chào Đường Phi. Đường Phi đáp lễ rồi dẫn đội lên đường. Khi trở về đồ đạc quá nhiều, ngựa thồ rất khó khăn, hơn nữa vì tránh đụng phải đám người Thổ Phan, Đường Phi không dám đi quá nhanh, cho nên tốn thêm ba ngày so với lúc đi, mới về đến làng Tây Hà. Còn chưa vào thôn đã nhìn thấy một đám người lớn ở Đả Cốc Trường, vô cùng náo nhiệt. “Có chuyện gì vậy?” Một cựu binh tò mò hỏi. “Nhìn thấy tấm biển lớn kia chưa? Chắc là đội đưa dâu đến rồi”. Đường Phi cười lớn: “Lão Nghiêm, ngươi nói với trưởng làng, bảo đội đưa dâu đừng đi vội, huynh đệ bọn ta còn chưa chọn nữa mà”.Lão Nghiêm cưỡi ngựa chạy về phía Đả Cốc Trường, nhưng rất nhanh đã quay lại. “Sao nhanh như vậy đã quay lại rồi?” “Lão Nghiêm, bảo trưởng làng cho huynh đệ bọn ta mấy cô em xinh xắn một chút chưa?” “Cô nương hôm nay thế nào, có xinh không?” Cựu binh nhao nhao hỏi. “Mọi người về muộn quá, các cô nương đều được chọn cả rồi”. Lão Nghiêm cười khổ đáp lời. “Sao có thể chứ?” Cựu binh đều không tin: “Đội đưa dâu vào làng, có lần nào không còn lại một nhóm đông các cô nương? Sao có thể bị chọn xong cả rồi chứ?”