Tác giả:

Sau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được…

Chương 667

Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang SơnTác giả: Du KỳTruyện Đô Thị, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngSau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được… Đánh trận chỉ có con người và vũ khí là không đủ, còn cần cả tiền nữa.   Vậy nên trên giá hàng trong phòng đá còn có một cái hòm nhỏ, bên trong là ngân phiếu và một ít vàng thỏi.   Những thứ này là tiền dự trữ chiến tranh Kim Phi chuẩn bị để đề phòng bất trắc, cũng là tiền vốn y dành để chờ đợi thời cơ.   Nhưng một khi chiến tranh loạn lạc nổ ra, ngân phiếu có thể đổi được hay không vẫn chưa biết được, trước đây Kim Phi đã dự định đi quận thành để đổi hết toàn bộ số ngân phiếu này thành vàng.  Advertisement Bây giờ vừa khéo bớt việc để làm rồi.   “Tướng công, chuyển mấy hòm?”   Quan Hạ Nhi nhìn thấy Kim Phi mở cửa bên trong thì cũng đoán ra được suy tính của y.  Advertisement Kim Phi nghĩ ngợi một chút, nói: “Gần đây phải dùng tiền nhiều chỗ, chuyển ba hòm đi”.   Bây giờ làng Tây Hà đi tới đâu cũng đang khởi công xây nhà, nhiều tốp cựu binh cũng được đưa tới núi Miêu Miêu và núi Hổ Đầu để huấn luyện, tiền tiêu như nước, số tiền này còn cần dùng vào những việc khác, Kim Phi cũng không thể chuyển hết vào toàn bộ.   “Được!”   Đếm bạc chuyển bạc là một trong những sở thích lớn nhất của Quan Hạ Nhi, cô đáp lại một tiếng rồi xắn tay áo đi chuyển.   Kết quả lại chuyển không nổi.   Mật độ vàng gần như gấp đôi bạc, cùng một cái hòm như vậy, xếp bạc chỉ có thể xếp được năm trăm lượng, Quan Hạ Nhi nghiến răng cũng có thể chuyển đi được.   Thế nhưng sau khi xếp vàng vào, một hòm phải hơn chín trăm lượng, cô có muốn chuyển đi thì cũng không còn dễ dàng như vậy nữa.   “Đồ ngốc, vàng gần như nặng gấp đôi bạc đấy, một hòm này cũng xấp xỉ một nghìn lượng”, Kim Phi cười nói: “Nàng không chuyển được đâu, để ta”.   “Ta nhấc cùng với tướng công”.   Quan Hạ Nhi xắn ống tay áo lên, nói.   Kim Phi cũng hết cách, chỉ đành làm theo ý cô.   Đường Tiểu Bắc vẫn đang kiểm tra số hóa đơn mà Lạc Lan gửi về, hơn nữa cô ấy tự biết bản thân không đủ sức nên không đi giúp một tay.   Chuyển hòm xong xuôi, Kim Phi lại đóng cửa sắt lại, sau đó bảo Quan Hạ Nhi đi gọi Trương Lương.   Lúc Trương Lương tới thì đã nhìn thấy trên mặt đất bên ngoài nhà kho đang có mấy chục cái hòm lớn nhỏ.   Kim Phi đang mở ra kiểm tra, sau đó dùng thuốc nhuộm để đánh dấu.   Nhìn thấy Trương Lương tới thì ngẩng đầu lên nói: “Lương huynh, những cái hòm này ta đã đánh dấu xong cả rồi, huynh sắp xếp lấy hai đội, khiêng hòm đánh dấu màu đỏ vào trong nhà kho, đem hòm đánh dấu màu trắng tới chỗ Mãn Thương”.   Ngoại trừ vàng ra thì Đường Phi còn mang theo những cái hòm này từ kinh thành trở về.   Chỉ là hắn sợ vàng xảy ra vấn đề gì nên không dám mang tới những nơi khác trước mà dẫn người tới sau núi luôn.   

Đánh trận chỉ có con người và vũ khí là không đủ, còn cần cả tiền nữa.  

 

Vậy nên trên giá hàng trong phòng đá còn có một cái hòm nhỏ, bên trong là ngân phiếu và một ít vàng thỏi.  

 

Những thứ này là tiền dự trữ chiến tranh Kim Phi chuẩn bị để đề phòng bất trắc, cũng là tiền vốn y dành để chờ đợi thời cơ.  

 

Nhưng một khi chiến tranh loạn lạc nổ ra, ngân phiếu có thể đổi được hay không vẫn chưa biết được, trước đây Kim Phi đã dự định đi quận thành để đổi hết toàn bộ số ngân phiếu này thành vàng.  

Advertisement

 

Bây giờ vừa khéo bớt việc để làm rồi.  

 

“Tướng công, chuyển mấy hòm?”  

 

Quan Hạ Nhi nhìn thấy Kim Phi mở cửa bên trong thì cũng đoán ra được suy tính của y.  

Advertisement

 

Kim Phi nghĩ ngợi một chút, nói: “Gần đây phải dùng tiền nhiều chỗ, chuyển ba hòm đi”.  

 

Bây giờ làng Tây Hà đi tới đâu cũng đang khởi công xây nhà, nhiều tốp cựu binh cũng được đưa tới núi Miêu Miêu và núi Hổ Đầu để huấn luyện, tiền tiêu như nước, số tiền này còn cần dùng vào những việc khác, Kim Phi cũng không thể chuyển hết vào toàn bộ.  

 

“Được!”  

 

Đếm bạc chuyển bạc là một trong những sở thích lớn nhất của Quan Hạ Nhi, cô đáp lại một tiếng rồi xắn tay áo đi chuyển.  

 

Kết quả lại chuyển không nổi.  

 

Mật độ vàng gần như gấp đôi bạc, cùng một cái hòm như vậy, xếp bạc chỉ có thể xếp được năm trăm lượng, Quan Hạ Nhi nghiến răng cũng có thể chuyển đi được.  

 

Thế nhưng sau khi xếp vàng vào, một hòm phải hơn chín trăm lượng, cô có muốn chuyển đi thì cũng không còn dễ dàng như vậy nữa.  

 

“Đồ ngốc, vàng gần như nặng gấp đôi bạc đấy, một hòm này cũng xấp xỉ một nghìn lượng”, Kim Phi cười nói: “Nàng không chuyển được đâu, để ta”.  

 

“Ta nhấc cùng với tướng công”.  

 

Quan Hạ Nhi xắn ống tay áo lên, nói.  

 

Kim Phi cũng hết cách, chỉ đành làm theo ý cô.  

 

Đường Tiểu Bắc vẫn đang kiểm tra số hóa đơn mà Lạc Lan gửi về, hơn nữa cô ấy tự biết bản thân không đủ sức nên không đi giúp một tay.  

 

Chuyển hòm xong xuôi, Kim Phi lại đóng cửa sắt lại, sau đó bảo Quan Hạ Nhi đi gọi Trương Lương.  

 

Lúc Trương Lương tới thì đã nhìn thấy trên mặt đất bên ngoài nhà kho đang có mấy chục cái hòm lớn nhỏ.  

 

Kim Phi đang mở ra kiểm tra, sau đó dùng thuốc nhuộm để đánh dấu.  

 

Nhìn thấy Trương Lương tới thì ngẩng đầu lên nói: “Lương huynh, những cái hòm này ta đã đánh dấu xong cả rồi, huynh sắp xếp lấy hai đội, khiêng hòm đánh dấu màu đỏ vào trong nhà kho, đem hòm đánh dấu màu trắng tới chỗ Mãn Thương”.  

 

Ngoại trừ vàng ra thì Đường Phi còn mang theo những cái hòm này từ kinh thành trở về.  

 

Chỉ là hắn sợ vàng xảy ra vấn đề gì nên không dám mang tới những nơi khác trước mà dẫn người tới sau núi luôn.  

 

Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang SơnTác giả: Du KỳTruyện Đô Thị, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngSau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được… Đánh trận chỉ có con người và vũ khí là không đủ, còn cần cả tiền nữa.   Vậy nên trên giá hàng trong phòng đá còn có một cái hòm nhỏ, bên trong là ngân phiếu và một ít vàng thỏi.   Những thứ này là tiền dự trữ chiến tranh Kim Phi chuẩn bị để đề phòng bất trắc, cũng là tiền vốn y dành để chờ đợi thời cơ.   Nhưng một khi chiến tranh loạn lạc nổ ra, ngân phiếu có thể đổi được hay không vẫn chưa biết được, trước đây Kim Phi đã dự định đi quận thành để đổi hết toàn bộ số ngân phiếu này thành vàng.  Advertisement Bây giờ vừa khéo bớt việc để làm rồi.   “Tướng công, chuyển mấy hòm?”   Quan Hạ Nhi nhìn thấy Kim Phi mở cửa bên trong thì cũng đoán ra được suy tính của y.  Advertisement Kim Phi nghĩ ngợi một chút, nói: “Gần đây phải dùng tiền nhiều chỗ, chuyển ba hòm đi”.   Bây giờ làng Tây Hà đi tới đâu cũng đang khởi công xây nhà, nhiều tốp cựu binh cũng được đưa tới núi Miêu Miêu và núi Hổ Đầu để huấn luyện, tiền tiêu như nước, số tiền này còn cần dùng vào những việc khác, Kim Phi cũng không thể chuyển hết vào toàn bộ.   “Được!”   Đếm bạc chuyển bạc là một trong những sở thích lớn nhất của Quan Hạ Nhi, cô đáp lại một tiếng rồi xắn tay áo đi chuyển.   Kết quả lại chuyển không nổi.   Mật độ vàng gần như gấp đôi bạc, cùng một cái hòm như vậy, xếp bạc chỉ có thể xếp được năm trăm lượng, Quan Hạ Nhi nghiến răng cũng có thể chuyển đi được.   Thế nhưng sau khi xếp vàng vào, một hòm phải hơn chín trăm lượng, cô có muốn chuyển đi thì cũng không còn dễ dàng như vậy nữa.   “Đồ ngốc, vàng gần như nặng gấp đôi bạc đấy, một hòm này cũng xấp xỉ một nghìn lượng”, Kim Phi cười nói: “Nàng không chuyển được đâu, để ta”.   “Ta nhấc cùng với tướng công”.   Quan Hạ Nhi xắn ống tay áo lên, nói.   Kim Phi cũng hết cách, chỉ đành làm theo ý cô.   Đường Tiểu Bắc vẫn đang kiểm tra số hóa đơn mà Lạc Lan gửi về, hơn nữa cô ấy tự biết bản thân không đủ sức nên không đi giúp một tay.   Chuyển hòm xong xuôi, Kim Phi lại đóng cửa sắt lại, sau đó bảo Quan Hạ Nhi đi gọi Trương Lương.   Lúc Trương Lương tới thì đã nhìn thấy trên mặt đất bên ngoài nhà kho đang có mấy chục cái hòm lớn nhỏ.   Kim Phi đang mở ra kiểm tra, sau đó dùng thuốc nhuộm để đánh dấu.   Nhìn thấy Trương Lương tới thì ngẩng đầu lên nói: “Lương huynh, những cái hòm này ta đã đánh dấu xong cả rồi, huynh sắp xếp lấy hai đội, khiêng hòm đánh dấu màu đỏ vào trong nhà kho, đem hòm đánh dấu màu trắng tới chỗ Mãn Thương”.   Ngoại trừ vàng ra thì Đường Phi còn mang theo những cái hòm này từ kinh thành trở về.   Chỉ là hắn sợ vàng xảy ra vấn đề gì nên không dám mang tới những nơi khác trước mà dẫn người tới sau núi luôn.   

Chương 667