Tác giả:

Sau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được…

Chương 682

Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang SơnTác giả: Du KỳTruyện Đô Thị, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngSau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được… “Ta gạt các ngươi làm gì, mấy chữ lớn đó là muối tinh làng Tây Hà, còn những chữ nhỏ bên dưới là để người dân được ăn muối an toàn”.   “Để người dân được ăn muối an toàn? Câu này nói hay thế, giá muối hiện giờ đắt lắm”.   “Lão Ngô, ngươi chỉ cần nghe thôi đừng xem là thật, đồ mà thương hội Kim Xuyên bán làm sao mà rẻ được? Một miếng xà phòng thơm kia có giá mấy lượng bạc kìa”.   “Ừ… cũng đúng, màu của muối này đẹp hơn muối xanh nên chắc chắn không rẻ”.   Advertisement“Thế tại sao trên hũ muối vẫn viết để người dân bình thường có thể mua được muối an toàn? Chẳng lẽ chê bai chúng ta sao?”   Trong lúc họ đang bàn luận, một nhân viên bán hàng bước ra khỏi cửa hàng thương hội, trên tay mang theo một chiếc chiêng đồng.   Keng! Keng! Keng.  Advertisement Sau khi vài tiếng đánh, anh ta hô lên: “Các ông các bà các anh các chị đi ngang qua hãy ghé đến xem một chút, thương hội Kim Xuyên của bọn ta đã bắt đầu bán muối rồi”.   “Này, thương hội Kim Xuyên bán thế nào vậy? Bao nhiêu tiền một cân?”   “Ông Ngô, ngươi hỏi thế là định mua hai cân à?”   “Ta không mua nổi muối của thương hội Kim Xuyên, chỉ hỏi thôi”.“Tiểu ca, ngươi mau nói đi, bao nhiêu tiền một cân muối?”   Dân chúng vây xem ồn ào hỏi.   “Mọi người nghe rõ đây!”   Nhân viên đó hắng giọng, nói: “Muối tinh của bọn ta, mười đồng một cân!”   “Mười đồng một cân thì cũng quá đắt rồi... Cái, cái gì? Bao nhiêu tiền một cân cơ?”   Có người theo bản năng muốn chỉ trích thương hội Kim Xuyên vô đạo đức, nhưng còn chưa nói xong đã đổi lời.   Biểu cảm như nhìn thấy quỷ, mở to hai mắt nhìn nhân viên bán muối: “Có phải ngươi nói nhầm rồi không?”   “Tiểu ca, lần đầu tiên bán hàng sao? Sao không nhớ giá như vậy, cẩn thận chưởng quầy đánh ngươi đấy!”   Cũng có người cho rằng nhân viên bán muối nói nhầm, hoặc nhớ nhầm giá.   “Ta không nói nhầm, cũng không nhớ nhầm giá, muối của thương hội Kim Xuyên bọn ta chỉ bán mười đồng một cân!”   Nhân viên bán muối khẳng định lại.   “Sao có thể như thế được?”   “Bọn họ bán muối khoáng đúng không?”   “Chắc không đến mức đó đâu, nếu tư nhân bán muối khoáng, rất có thể sẽ bị chém đầu, thương hội Kim Xuyên bán xà phòng thơm kiếm được rất nhiều tiền, không cần mạo hiểm đi kiếm tiền như vậy!”   “Muối này trắng mịn như vậy, không thể nào là muối khoáng!”   

“Ta gạt các ngươi làm gì, mấy chữ lớn đó là muối tinh làng Tây Hà, còn những chữ nhỏ bên dưới là để người dân được ăn muối an toàn”.  

 

“Để người dân được ăn muối an toàn? Câu này nói hay thế, giá muối hiện giờ đắt lắm”.  

 

“Lão Ngô, ngươi chỉ cần nghe thôi đừng xem là thật, đồ mà thương hội Kim Xuyên bán làm sao mà rẻ được? Một miếng xà phòng thơm kia có giá mấy lượng bạc kìa”.  

 

“Ừ… cũng đúng, màu của muối này đẹp hơn muối xanh nên chắc chắn không rẻ”.  

 

Advertisement

“Thế tại sao trên hũ muối vẫn viết để người dân bình thường có thể mua được muối an toàn? Chẳng lẽ chê bai chúng ta sao?”  

 

Trong lúc họ đang bàn luận, một nhân viên bán hàng bước ra khỏi cửa hàng thương hội, trên tay mang theo một chiếc chiêng đồng.  

 

Keng! Keng! Keng.  

Advertisement

 

Sau khi vài tiếng đánh, anh ta hô lên: “Các ông các bà các anh các chị đi ngang qua hãy ghé đến xem một chút, thương hội Kim Xuyên của bọn ta đã bắt đầu bán muối rồi”.  

 

“Này, thương hội Kim Xuyên bán thế nào vậy? Bao nhiêu tiền một cân?”  

 

“Ông Ngô, ngươi hỏi thế là định mua hai cân à?”  

 

“Ta không mua nổi muối của thương hội Kim Xuyên, chỉ hỏi thôi”.

“Tiểu ca, ngươi mau nói đi, bao nhiêu tiền một cân muối?”  

 

Dân chúng vây xem ồn ào hỏi.  

 

“Mọi người nghe rõ đây!”  

 

Nhân viên đó hắng giọng, nói: “Muối tinh của bọn ta, mười đồng một cân!”  

 

“Mười đồng một cân thì cũng quá đắt rồi... Cái, cái gì? Bao nhiêu tiền một cân cơ?”  

 

Có người theo bản năng muốn chỉ trích thương hội Kim Xuyên vô đạo đức, nhưng còn chưa nói xong đã đổi lời.  

 

Biểu cảm như nhìn thấy quỷ, mở to hai mắt nhìn nhân viên bán muối: “Có phải ngươi nói nhầm rồi không?”  

 

“Tiểu ca, lần đầu tiên bán hàng sao? Sao không nhớ giá như vậy, cẩn thận chưởng quầy đánh ngươi đấy!”  

 

Cũng có người cho rằng nhân viên bán muối nói nhầm, hoặc nhớ nhầm giá.  

 

“Ta không nói nhầm, cũng không nhớ nhầm giá, muối của thương hội Kim Xuyên bọn ta chỉ bán mười đồng một cân!”  

 

Nhân viên bán muối khẳng định lại.  

 

“Sao có thể như thế được?”  

 

“Bọn họ bán muối khoáng đúng không?”  

 

“Chắc không đến mức đó đâu, nếu tư nhân bán muối khoáng, rất có thể sẽ bị chém đầu, thương hội Kim Xuyên bán xà phòng thơm kiếm được rất nhiều tiền, không cần mạo hiểm đi kiếm tiền như vậy!”  

 

“Muối này trắng mịn như vậy, không thể nào là muối khoáng!”  

 

Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang SơnTác giả: Du KỳTruyện Đô Thị, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngSau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được… “Ta gạt các ngươi làm gì, mấy chữ lớn đó là muối tinh làng Tây Hà, còn những chữ nhỏ bên dưới là để người dân được ăn muối an toàn”.   “Để người dân được ăn muối an toàn? Câu này nói hay thế, giá muối hiện giờ đắt lắm”.   “Lão Ngô, ngươi chỉ cần nghe thôi đừng xem là thật, đồ mà thương hội Kim Xuyên bán làm sao mà rẻ được? Một miếng xà phòng thơm kia có giá mấy lượng bạc kìa”.   “Ừ… cũng đúng, màu của muối này đẹp hơn muối xanh nên chắc chắn không rẻ”.   Advertisement“Thế tại sao trên hũ muối vẫn viết để người dân bình thường có thể mua được muối an toàn? Chẳng lẽ chê bai chúng ta sao?”   Trong lúc họ đang bàn luận, một nhân viên bán hàng bước ra khỏi cửa hàng thương hội, trên tay mang theo một chiếc chiêng đồng.   Keng! Keng! Keng.  Advertisement Sau khi vài tiếng đánh, anh ta hô lên: “Các ông các bà các anh các chị đi ngang qua hãy ghé đến xem một chút, thương hội Kim Xuyên của bọn ta đã bắt đầu bán muối rồi”.   “Này, thương hội Kim Xuyên bán thế nào vậy? Bao nhiêu tiền một cân?”   “Ông Ngô, ngươi hỏi thế là định mua hai cân à?”   “Ta không mua nổi muối của thương hội Kim Xuyên, chỉ hỏi thôi”.“Tiểu ca, ngươi mau nói đi, bao nhiêu tiền một cân muối?”   Dân chúng vây xem ồn ào hỏi.   “Mọi người nghe rõ đây!”   Nhân viên đó hắng giọng, nói: “Muối tinh của bọn ta, mười đồng một cân!”   “Mười đồng một cân thì cũng quá đắt rồi... Cái, cái gì? Bao nhiêu tiền một cân cơ?”   Có người theo bản năng muốn chỉ trích thương hội Kim Xuyên vô đạo đức, nhưng còn chưa nói xong đã đổi lời.   Biểu cảm như nhìn thấy quỷ, mở to hai mắt nhìn nhân viên bán muối: “Có phải ngươi nói nhầm rồi không?”   “Tiểu ca, lần đầu tiên bán hàng sao? Sao không nhớ giá như vậy, cẩn thận chưởng quầy đánh ngươi đấy!”   Cũng có người cho rằng nhân viên bán muối nói nhầm, hoặc nhớ nhầm giá.   “Ta không nói nhầm, cũng không nhớ nhầm giá, muối của thương hội Kim Xuyên bọn ta chỉ bán mười đồng một cân!”   Nhân viên bán muối khẳng định lại.   “Sao có thể như thế được?”   “Bọn họ bán muối khoáng đúng không?”   “Chắc không đến mức đó đâu, nếu tư nhân bán muối khoáng, rất có thể sẽ bị chém đầu, thương hội Kim Xuyên bán xà phòng thơm kiếm được rất nhiều tiền, không cần mạo hiểm đi kiếm tiền như vậy!”   “Muối này trắng mịn như vậy, không thể nào là muối khoáng!”   

Chương 682