Sau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được…
Chương 693
Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang SơnTác giả: Du KỳTruyện Đô Thị, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngSau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được… Theo lệnh của Đại Tráng, cựu binh và binh lính nữ đều hành động. Trang bị cho trận chiến khẩn cấp cấp độ hai là mỗi người được trang bị hai con ngựa, một con để cưỡi và một con để chở đồ. Chẳng mấy chốc, hai tiểu đội cựu binh và hai tiểu đội binh lính nữ đều đã được chuẩn bị xong xuôi, cưỡi ngựa đi tới. Dù sao vẫn cần có người ở lại trông nhà, điều động nhiều người như thế đã là giới hạn mà Trương Lương có thể làm được rồi. Advertisement Ngay khi Trương Lương chuẩn bị ra lệnh xuất phát, Quan Hạ Nhi và Đường Tiểu Bắc nắm tay nhau chạy đến. Lần này về còn chưa kịp về nhà xem thế nào, Kim Phi nói với Trương Lương: “Lương ca, các huynh đi trước, ta sẽ đuổi theo sau”. Advertisement“Ừ”, Trương Lương đáp, sau đó dẫn cả đoàn đi. “Tướng công, chàng vừa về lại phải đi rồi à?” Đường Tiểu Bắc thở hổn hển hỏi: “Không đi có được không?” Quan Hạ Nhi không nói gì nhưng lại nhìn Kim Phi với vẻ cầu xin. Họ vừa nghe nói Kim Phi về bèn chạy đến cổng làng nhưng không thấy mà gặp Triệu Lão Sơn. Nghe nói Kim Phi đến phòng y tế thì lại đến phòng y tế, sau đó gặp A Hạ, cũng biết được chuyện Khánh Mộ Lam bị bọn thổ phỉ bao vây. Vừa nghe nói bọn thổ phỉ bao vây Khánh Mộ Lam có đến hơn bốn nghìn tên, hai người đều khiếp sợ, lập tức chạy ra sau núi. Cuối cùng cũng chạy kịp đến doanh trại sau núi trước khi Kim Phi xuất phát. Mọi người ai cũng đều lòng ích kỷ, mặc dù hai người họ thường có mối quan hệ tốt với Khánh Mộ Lam, nhưng lúc này họ không muốn Kim Phi mạo hiểm để cứu Khánh Mộ Lam. “Không được, Mộ Lam xảy ra chuyện, ta phải đi cứu”, Kim Phi bất lực nói. Cho dù vì thân phận của Khánh Mộ Lam hay tình bạn với Khánh Hoài, y cũng phải cố gắng hết sức để cứu cô ấy. “Ta biết phải đi cứu Mộ Lam tỷ, nhưng tướng công đừng đi được không?” Đường Tiểu Bắc ôm chặt lấy cánh tay Kim Phi. “Tiểu Bắc, buông tay ra đi, tướng công đã quyết định rồi”. Quan Hạ Nhi càng hiểu Kim Phi hơn, vừa nhìn vẻ mặt của Kim Phi là nàng biết không khuyên được nên nhẹ nhàng kéo Đường Tiểu Bắc ra. “Tướng công, chàng là đàn ông, chàng muốn làm gì, một người phụ nữ như ta không thể quản được nhưng xin tướng công hãy nghĩ đến ta và Tiểu Bắc, nếu chàng xảy ra chuyện gì, bầu trời của nhà chúng ta xem như sụp đổ”. “Các nàng yên tâm đi, ta mặc giáp vàng lụa mềm, sẽ không sao cả. Được rồi, mấy người Lương huynh đi cả rồi, nếu ta còn không đi thì sẽ không đuổi kịp”. Kim Phi đưa tay xoa đầu Đường Tiểu Bắc, sau đó mỉm cười với Quan Hạ Nhi rồi lên ngựa, dẫn theo thị vệ của mình, chạy ra khỏi doanh trại sau núi.
Theo lệnh của Đại Tráng, cựu binh và binh lính nữ đều hành động.
Trang bị cho trận chiến khẩn cấp cấp độ hai là mỗi người được trang bị hai con ngựa, một con để cưỡi và một con để chở đồ.
Chẳng mấy chốc, hai tiểu đội cựu binh và hai tiểu đội binh lính nữ đều đã được chuẩn bị xong xuôi, cưỡi ngựa đi tới.
Dù sao vẫn cần có người ở lại trông nhà, điều động nhiều người như thế đã là giới hạn mà Trương Lương có thể làm được rồi.
Advertisement
Ngay khi Trương Lương chuẩn bị ra lệnh xuất phát, Quan Hạ Nhi và Đường Tiểu Bắc nắm tay nhau chạy đến.
Lần này về còn chưa kịp về nhà xem thế nào, Kim Phi nói với Trương Lương: “Lương ca, các huynh đi trước, ta sẽ đuổi theo sau”.
Advertisement
“Ừ”, Trương Lương đáp, sau đó dẫn cả đoàn đi.
“Tướng công, chàng vừa về lại phải đi rồi à?”
Đường Tiểu Bắc thở hổn hển hỏi: “Không đi có được không?”
Quan Hạ Nhi không nói gì nhưng lại nhìn Kim Phi với vẻ cầu xin.
Họ vừa nghe nói Kim Phi về bèn chạy đến cổng làng nhưng không thấy mà gặp Triệu Lão Sơn.
Nghe nói Kim Phi đến phòng y tế thì lại đến phòng y tế, sau đó gặp A Hạ, cũng biết được chuyện Khánh Mộ Lam bị bọn thổ phỉ bao vây.
Vừa nghe nói bọn thổ phỉ bao vây Khánh Mộ Lam có đến hơn bốn nghìn tên, hai người đều khiếp sợ, lập tức chạy ra sau núi.
Cuối cùng cũng chạy kịp đến doanh trại sau núi trước khi Kim Phi xuất phát.
Mọi người ai cũng đều lòng ích kỷ, mặc dù hai người họ thường có mối quan hệ tốt với Khánh Mộ Lam, nhưng lúc này họ không muốn Kim Phi mạo hiểm để cứu Khánh Mộ Lam.
“Không được, Mộ Lam xảy ra chuyện, ta phải đi cứu”, Kim Phi bất lực nói.
Cho dù vì thân phận của Khánh Mộ Lam hay tình bạn với Khánh Hoài, y cũng phải cố gắng hết sức để cứu cô ấy.
“Ta biết phải đi cứu Mộ Lam tỷ, nhưng tướng công đừng đi được không?”
Đường Tiểu Bắc ôm chặt lấy cánh tay Kim Phi.
“Tiểu Bắc, buông tay ra đi, tướng công đã quyết định rồi”.
Quan Hạ Nhi càng hiểu Kim Phi hơn, vừa nhìn vẻ mặt của Kim Phi là nàng biết không khuyên được nên nhẹ nhàng kéo Đường Tiểu Bắc ra.
“Tướng công, chàng là đàn ông, chàng muốn làm gì, một người phụ nữ như ta không thể quản được nhưng xin tướng công hãy nghĩ đến ta và Tiểu Bắc, nếu chàng xảy ra chuyện gì, bầu trời của nhà chúng ta xem như sụp đổ”.
“Các nàng yên tâm đi, ta mặc giáp vàng lụa mềm, sẽ không sao cả. Được rồi, mấy người Lương huynh đi cả rồi, nếu ta còn không đi thì sẽ không đuổi kịp”.
Kim Phi đưa tay xoa đầu Đường Tiểu Bắc, sau đó mỉm cười với Quan Hạ Nhi rồi lên ngựa, dẫn theo thị vệ của mình, chạy ra khỏi doanh trại sau núi.
Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang SơnTác giả: Du KỳTruyện Đô Thị, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngSau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được… Theo lệnh của Đại Tráng, cựu binh và binh lính nữ đều hành động. Trang bị cho trận chiến khẩn cấp cấp độ hai là mỗi người được trang bị hai con ngựa, một con để cưỡi và một con để chở đồ. Chẳng mấy chốc, hai tiểu đội cựu binh và hai tiểu đội binh lính nữ đều đã được chuẩn bị xong xuôi, cưỡi ngựa đi tới. Dù sao vẫn cần có người ở lại trông nhà, điều động nhiều người như thế đã là giới hạn mà Trương Lương có thể làm được rồi. Advertisement Ngay khi Trương Lương chuẩn bị ra lệnh xuất phát, Quan Hạ Nhi và Đường Tiểu Bắc nắm tay nhau chạy đến. Lần này về còn chưa kịp về nhà xem thế nào, Kim Phi nói với Trương Lương: “Lương ca, các huynh đi trước, ta sẽ đuổi theo sau”. Advertisement“Ừ”, Trương Lương đáp, sau đó dẫn cả đoàn đi. “Tướng công, chàng vừa về lại phải đi rồi à?” Đường Tiểu Bắc thở hổn hển hỏi: “Không đi có được không?” Quan Hạ Nhi không nói gì nhưng lại nhìn Kim Phi với vẻ cầu xin. Họ vừa nghe nói Kim Phi về bèn chạy đến cổng làng nhưng không thấy mà gặp Triệu Lão Sơn. Nghe nói Kim Phi đến phòng y tế thì lại đến phòng y tế, sau đó gặp A Hạ, cũng biết được chuyện Khánh Mộ Lam bị bọn thổ phỉ bao vây. Vừa nghe nói bọn thổ phỉ bao vây Khánh Mộ Lam có đến hơn bốn nghìn tên, hai người đều khiếp sợ, lập tức chạy ra sau núi. Cuối cùng cũng chạy kịp đến doanh trại sau núi trước khi Kim Phi xuất phát. Mọi người ai cũng đều lòng ích kỷ, mặc dù hai người họ thường có mối quan hệ tốt với Khánh Mộ Lam, nhưng lúc này họ không muốn Kim Phi mạo hiểm để cứu Khánh Mộ Lam. “Không được, Mộ Lam xảy ra chuyện, ta phải đi cứu”, Kim Phi bất lực nói. Cho dù vì thân phận của Khánh Mộ Lam hay tình bạn với Khánh Hoài, y cũng phải cố gắng hết sức để cứu cô ấy. “Ta biết phải đi cứu Mộ Lam tỷ, nhưng tướng công đừng đi được không?” Đường Tiểu Bắc ôm chặt lấy cánh tay Kim Phi. “Tiểu Bắc, buông tay ra đi, tướng công đã quyết định rồi”. Quan Hạ Nhi càng hiểu Kim Phi hơn, vừa nhìn vẻ mặt của Kim Phi là nàng biết không khuyên được nên nhẹ nhàng kéo Đường Tiểu Bắc ra. “Tướng công, chàng là đàn ông, chàng muốn làm gì, một người phụ nữ như ta không thể quản được nhưng xin tướng công hãy nghĩ đến ta và Tiểu Bắc, nếu chàng xảy ra chuyện gì, bầu trời của nhà chúng ta xem như sụp đổ”. “Các nàng yên tâm đi, ta mặc giáp vàng lụa mềm, sẽ không sao cả. Được rồi, mấy người Lương huynh đi cả rồi, nếu ta còn không đi thì sẽ không đuổi kịp”. Kim Phi đưa tay xoa đầu Đường Tiểu Bắc, sau đó mỉm cười với Quan Hạ Nhi rồi lên ngựa, dẫn theo thị vệ của mình, chạy ra khỏi doanh trại sau núi.