Sau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được…
Chương 705
Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang SơnTác giả: Du KỳTruyện Đô Thị, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngSau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được… Tiểu đội trưởng còn chưa dứt lời, phía thổ phỉ truyền đến tiếng cười lớn. “Đám phủ binh này chưa tỉnh ngủ sao! Có mấy người mà cũng dám bảo ta đầu hàng”. “Ha ha ha, còn nói g**t ch*t không tha, thật nực cười!” “Đám nhãi ranh, mau cút đi, nếu không cẩn thận đầu rơi đấy!” Tiếng cười của đám thổ phỉ còn chưa dứt, một loạt mũi tên đã phóng ra. Advertisement Có lẽ thổ phỉ vẫn chưa sử dụng thành thạo nỏ hạng nặng, vì vậy tất cả mũi tên đều bắn trượt, mũi tên gần nhất cách tiểu đội trưởng rất xa. Nhưng dù vậy, tiểu đội trưởng cũng sợ toát mồ hôi lạnh, đá vào bụng ngựa, xoay người trở về. Có thể tất cả mũi tên đều bắn trượt khiến bọn thổ phỉ xấu hổ, nên tiểu đội trưởng vừa quay đầu ngựa, một tảng đá lớn từ sườn núi bay ra. Advertisement Lực sát thương của cung nỏ rất nhỏ, nhưng lực sát thương của xe bắn đá lại theo từng mảng. Tiểu đội trưởng không may mắn, bị mấy viên đá rơi trúng, chết tại chỗ. “Đám thổ phỉ đáng chết!” Thấy vậy, Tiêu đô úy tức giận đấm mạnh vào viên đá bên cạnh. Sắc mặt Kim Phi cũng trở nên lạnh lùng, y không nói gì mà ngồi xổm trên mặt đất, nhặt một cành cây lên, vẽ vài ký hiệu trên mặt đất mà Tiêu đô úy không hiểu. Còn Trương Lương vẫn rất bình tĩnh, gật đầu với nhân viên hộ tống phía sau. Rầm rầm rầm! Một nhóm nữ binh đẩy ba chiếc xe bắn đá lên phía trước, im lặng chờ đợi. Một lúc sau, Kim Phi ném cành cây đi, ngẩng đầu nói: “Xe số một, hướng ba, độ cao sáu, cung độ tuyệt đối, ba viên đạn số hai”. “Ý gì vậy?” Tiêu đô úy gãi đầu. Ngoại trừ câu “xe số một” ra, những gì Kim Phi nói anh ta đều không hiểu. Trương Lương và Đại Lưu đều hiểu nhưng không ai giải thích cho anh ta. Ba chiếc xe bắn đá đều nằm trong kho hàng sau núi của Kim Phi, không chỉ có thể di chuyển mà còn được trang bị chân đế có thể điều chỉnh hướng và thước đo theo nghiên cứu mới nhất của Kim Phi. Kim Phi vừa dứt lời, các binh lính nữ phụ trách xe bắn đá một lập tức hành động. Người xoay đế, người xoay bàn kéo, người điều chỉnh góc, người mở hộp, lấy ra ba cái hũ nhỏ bằng cái bát. “Phương hướng sẵn sàng!” “Cao độ sẵn sàng!” “Cung độ sẵn sàng!” “Bom sẵn sàng!” Mười giây sau, các nữ binh lần lượt báo cáo.
Tiểu đội trưởng còn chưa dứt lời, phía thổ phỉ truyền đến tiếng cười lớn.
“Đám phủ binh này chưa tỉnh ngủ sao! Có mấy người mà cũng dám bảo ta đầu hàng”.
“Ha ha ha, còn nói g**t ch*t không tha, thật nực cười!”
“Đám nhãi ranh, mau cút đi, nếu không cẩn thận đầu rơi đấy!”
Tiếng cười của đám thổ phỉ còn chưa dứt, một loạt mũi tên đã phóng ra.
Advertisement
Có lẽ thổ phỉ vẫn chưa sử dụng thành thạo nỏ hạng nặng, vì vậy tất cả mũi tên đều bắn trượt, mũi tên gần nhất cách tiểu đội trưởng rất xa.
Nhưng dù vậy, tiểu đội trưởng cũng sợ toát mồ hôi lạnh, đá vào bụng ngựa, xoay người trở về.
Có thể tất cả mũi tên đều bắn trượt khiến bọn thổ phỉ xấu hổ, nên tiểu đội trưởng vừa quay đầu ngựa, một tảng đá lớn từ sườn núi bay ra.
Advertisement
Lực sát thương của cung nỏ rất nhỏ, nhưng lực sát thương của xe bắn đá lại theo từng mảng.
Tiểu đội trưởng không may mắn, bị mấy viên đá rơi trúng, chết tại chỗ.
“Đám thổ phỉ đáng chết!”
Thấy vậy, Tiêu đô úy tức giận đấm mạnh vào viên đá bên cạnh.
Sắc mặt Kim Phi cũng trở nên lạnh lùng, y không nói gì mà ngồi xổm trên mặt đất, nhặt một cành cây lên, vẽ vài ký hiệu trên mặt đất mà Tiêu đô úy không hiểu.
Còn Trương Lương vẫn rất bình tĩnh, gật đầu với nhân viên hộ tống phía sau.
Rầm rầm rầm!
Một nhóm nữ binh đẩy ba chiếc xe bắn đá lên phía trước, im lặng chờ đợi.
Một lúc sau, Kim Phi ném cành cây đi, ngẩng đầu nói: “Xe số một, hướng ba, độ cao sáu, cung độ tuyệt đối, ba viên đạn số hai”.
“Ý gì vậy?”
Tiêu đô úy gãi đầu.
Ngoại trừ câu “xe số một” ra, những gì Kim Phi nói anh ta đều không hiểu.
Trương Lương và Đại Lưu đều hiểu nhưng không ai giải thích cho anh ta.
Ba chiếc xe bắn đá đều nằm trong kho hàng sau núi của Kim Phi, không chỉ có thể di chuyển mà còn được trang bị chân đế có thể điều chỉnh hướng và thước đo theo nghiên cứu mới nhất của Kim Phi.
Kim Phi vừa dứt lời, các binh lính nữ phụ trách xe bắn đá một lập tức hành động.
Người xoay đế, người xoay bàn kéo, người điều chỉnh góc, người mở hộp, lấy ra ba cái hũ nhỏ bằng cái bát.
“Phương hướng sẵn sàng!”
“Cao độ sẵn sàng!”
“Cung độ sẵn sàng!”
“Bom sẵn sàng!”
Mười giây sau, các nữ binh lần lượt báo cáo.
Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang SơnTác giả: Du KỳTruyện Đô Thị, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngSau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được… Tiểu đội trưởng còn chưa dứt lời, phía thổ phỉ truyền đến tiếng cười lớn. “Đám phủ binh này chưa tỉnh ngủ sao! Có mấy người mà cũng dám bảo ta đầu hàng”. “Ha ha ha, còn nói g**t ch*t không tha, thật nực cười!” “Đám nhãi ranh, mau cút đi, nếu không cẩn thận đầu rơi đấy!” Tiếng cười của đám thổ phỉ còn chưa dứt, một loạt mũi tên đã phóng ra. Advertisement Có lẽ thổ phỉ vẫn chưa sử dụng thành thạo nỏ hạng nặng, vì vậy tất cả mũi tên đều bắn trượt, mũi tên gần nhất cách tiểu đội trưởng rất xa. Nhưng dù vậy, tiểu đội trưởng cũng sợ toát mồ hôi lạnh, đá vào bụng ngựa, xoay người trở về. Có thể tất cả mũi tên đều bắn trượt khiến bọn thổ phỉ xấu hổ, nên tiểu đội trưởng vừa quay đầu ngựa, một tảng đá lớn từ sườn núi bay ra. Advertisement Lực sát thương của cung nỏ rất nhỏ, nhưng lực sát thương của xe bắn đá lại theo từng mảng. Tiểu đội trưởng không may mắn, bị mấy viên đá rơi trúng, chết tại chỗ. “Đám thổ phỉ đáng chết!” Thấy vậy, Tiêu đô úy tức giận đấm mạnh vào viên đá bên cạnh. Sắc mặt Kim Phi cũng trở nên lạnh lùng, y không nói gì mà ngồi xổm trên mặt đất, nhặt một cành cây lên, vẽ vài ký hiệu trên mặt đất mà Tiêu đô úy không hiểu. Còn Trương Lương vẫn rất bình tĩnh, gật đầu với nhân viên hộ tống phía sau. Rầm rầm rầm! Một nhóm nữ binh đẩy ba chiếc xe bắn đá lên phía trước, im lặng chờ đợi. Một lúc sau, Kim Phi ném cành cây đi, ngẩng đầu nói: “Xe số một, hướng ba, độ cao sáu, cung độ tuyệt đối, ba viên đạn số hai”. “Ý gì vậy?” Tiêu đô úy gãi đầu. Ngoại trừ câu “xe số một” ra, những gì Kim Phi nói anh ta đều không hiểu. Trương Lương và Đại Lưu đều hiểu nhưng không ai giải thích cho anh ta. Ba chiếc xe bắn đá đều nằm trong kho hàng sau núi của Kim Phi, không chỉ có thể di chuyển mà còn được trang bị chân đế có thể điều chỉnh hướng và thước đo theo nghiên cứu mới nhất của Kim Phi. Kim Phi vừa dứt lời, các binh lính nữ phụ trách xe bắn đá một lập tức hành động. Người xoay đế, người xoay bàn kéo, người điều chỉnh góc, người mở hộp, lấy ra ba cái hũ nhỏ bằng cái bát. “Phương hướng sẵn sàng!” “Cao độ sẵn sàng!” “Cung độ sẵn sàng!” “Bom sẵn sàng!” Mười giây sau, các nữ binh lần lượt báo cáo.