Tác giả:

Sau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được…

Chương 708

Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang SơnTác giả: Du KỳTruyện Đô Thị, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngSau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được… Đột nhiên, trong đầu Tiêu đô úy lóe lên một tia chớp, gương mặt như bừng tỉnh ngộ.   Phủ binh bao vây tiêu diệt thổ phỉ, trước giờ đều không kêu gọi đầu hàng, trực tiếp đánh là được.   Vừa nãy Trương Lương bảo anh ta cử người đi kêu gọi đầu hàng, Tiêu đô úy đã cảm thấy hơi kỳ lạ.   Thế nhưng đoán có thể là do thói quen từ trong quân ngũ của Trương Lương nên cũng không nghĩ gì nhiều.   Advertisement Bây giờ anh ta hiểu ra.   Ban nãy Trương Lương bảo anh ta cử người đi kêu gọi đầu hàng không phải thật sự để khuyên hàng mà là để xác nhận trận địa cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá của thổ phỉ!    AdvertisementVậy thì lần kêu gọi đầu hàng này có lẽ là để xác nhận thổ phỉ có còn cất giấu xe bắn đá và cung nỏ hạng nặng nữa hay không.   Nghĩ thông suốt những điều này, Tiêu đô úy không những không trách Trương Lương mà ngược lại còn cảm thấy đây là chuyện hiển nhiên.   Anh ta cũng là người từng lên chiến trường, hiểu rất rõ sự tàn khốc của chiến trường, giống như Trương Lương hiểu rõ chiến tranh chắc chắn sẽ có người phải chết.   Nếu như có thể dò xét rõ ràng thực hư của quân địch, vài người phải chết cũng có là gì đâu?   Cho dù phải hy sinh một đội cả trăm người thì cũng đáng.   Lúc này trong lòng Tiêu đô úy đã bắt đầu suy tính, gần đây đội trưởng nào không nghe lời.   Thế nhưng lại nhìn thấy Kim Phi lắc lắc đầu: “Không cần đâu, thổ phỉ không còn cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá nữa rồi”.   Đạo lý mà Trương Lương và Tiêu đô úy hiểu, Kim Phi đương nhiên cũng hiểu rõ.   Vậy nên cho dù không nhẫn tâm nhưng ban nãy y cũng không ngăn cản Trương Lương.   Cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá của mỗi đội tiêu diệt thổ phỉ đều có số lượng rõ ràng.   Khi trước thu được một lô từ trong tay thổ phỉ đỉnh Song Đà trên núi Hổ Tiếu, ban nãy lại thêm mấy lần chìm trong biển lửa, có thể tính ra rất dễ dàng số lượng của xe bắn đá và cung nỏ hạng nặng.   Nếu như đã có thể xác nhận thổ phỉ không còn xe bắn đá và cung nỏ hạng nặng nữa thì không cần thiết phải dùng mạng người để đi thăm dò nữa.   “Vậy tiếp theo làm gì?”, Trương Lương hỏi với vẻ thăm dò.   “Những chuyện còn lại, Lương huynh quyết định là được rồi, không cần phải thương lượng với ta”, Kim Phi đáp lời.   Trước đây Trương Lương vẫn luôn chỉ đạo công việc huấn luyện cựu binh và binh lính nữ trong làng, Kim Phi chủ yếu xem trọng sự trung thành của Trương Lương.   Thế nhưng sau hành động lần này Kim Phi lại phát hiện ra năng lực lập kế hoạch tác chiến và chỉ huy tác chiến của Trương Lương cũng rất mạnh.   Hành động trên núi Hổ Tiếu đều do một tay Trương Lương sắp xếp.   

Đột nhiên, trong đầu Tiêu đô úy lóe lên một tia chớp, gương mặt như bừng tỉnh ngộ.  

 

Phủ binh bao vây tiêu diệt thổ phỉ, trước giờ đều không kêu gọi đầu hàng, trực tiếp đánh là được.  

 

Vừa nãy Trương Lương bảo anh ta cử người đi kêu gọi đầu hàng, Tiêu đô úy đã cảm thấy hơi kỳ lạ.  

 

Thế nhưng đoán có thể là do thói quen từ trong quân ngũ của Trương Lương nên cũng không nghĩ gì nhiều.   

Advertisement

 

Bây giờ anh ta hiểu ra.  

 

Ban nãy Trương Lương bảo anh ta cử người đi kêu gọi đầu hàng không phải thật sự để khuyên hàng mà là để xác nhận trận địa cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá của thổ phỉ!   

 

Advertisement

Vậy thì lần kêu gọi đầu hàng này có lẽ là để xác nhận thổ phỉ có còn cất giấu xe bắn đá và cung nỏ hạng nặng nữa hay không.  

 

Nghĩ thông suốt những điều này, Tiêu đô úy không những không trách Trương Lương mà ngược lại còn cảm thấy đây là chuyện hiển nhiên.  

 

Anh ta cũng là người từng lên chiến trường, hiểu rất rõ sự tàn khốc của chiến trường, giống như Trương Lương hiểu rõ chiến tranh chắc chắn sẽ có người phải chết.  

 

Nếu như có thể dò xét rõ ràng thực hư của quân địch, vài người phải chết cũng có là gì đâu?  

 

Cho dù phải hy sinh một đội cả trăm người thì cũng đáng.  

 

Lúc này trong lòng Tiêu đô úy đã bắt đầu suy tính, gần đây đội trưởng nào không nghe lời.  

 

Thế nhưng lại nhìn thấy Kim Phi lắc lắc đầu: “Không cần đâu, thổ phỉ không còn cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá nữa rồi”.  

 

Đạo lý mà Trương Lương và Tiêu đô úy hiểu, Kim Phi đương nhiên cũng hiểu rõ.  

 

Vậy nên cho dù không nhẫn tâm nhưng ban nãy y cũng không ngăn cản Trương Lương.  

 

Cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá của mỗi đội tiêu diệt thổ phỉ đều có số lượng rõ ràng.  

 

Khi trước thu được một lô từ trong tay thổ phỉ đỉnh Song Đà trên núi Hổ Tiếu, ban nãy lại thêm mấy lần chìm trong biển lửa, có thể tính ra rất dễ dàng số lượng của xe bắn đá và cung nỏ hạng nặng.  

 

Nếu như đã có thể xác nhận thổ phỉ không còn xe bắn đá và cung nỏ hạng nặng nữa thì không cần thiết phải dùng mạng người để đi thăm dò nữa.  

 

“Vậy tiếp theo làm gì?”, Trương Lương hỏi với vẻ thăm dò.  

 

“Những chuyện còn lại, Lương huynh quyết định là được rồi, không cần phải thương lượng với ta”, Kim Phi đáp lời.  

 

Trước đây Trương Lương vẫn luôn chỉ đạo công việc huấn luyện cựu binh và binh lính nữ trong làng, Kim Phi chủ yếu xem trọng sự trung thành của Trương Lương.  

 

Thế nhưng sau hành động lần này Kim Phi lại phát hiện ra năng lực lập kế hoạch tác chiến và chỉ huy tác chiến của Trương Lương cũng rất mạnh.  

 

Hành động trên núi Hổ Tiếu đều do một tay Trương Lương sắp xếp.  

 

Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang SơnTác giả: Du KỳTruyện Đô Thị, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngSau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được… Đột nhiên, trong đầu Tiêu đô úy lóe lên một tia chớp, gương mặt như bừng tỉnh ngộ.   Phủ binh bao vây tiêu diệt thổ phỉ, trước giờ đều không kêu gọi đầu hàng, trực tiếp đánh là được.   Vừa nãy Trương Lương bảo anh ta cử người đi kêu gọi đầu hàng, Tiêu đô úy đã cảm thấy hơi kỳ lạ.   Thế nhưng đoán có thể là do thói quen từ trong quân ngũ của Trương Lương nên cũng không nghĩ gì nhiều.   Advertisement Bây giờ anh ta hiểu ra.   Ban nãy Trương Lương bảo anh ta cử người đi kêu gọi đầu hàng không phải thật sự để khuyên hàng mà là để xác nhận trận địa cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá của thổ phỉ!    AdvertisementVậy thì lần kêu gọi đầu hàng này có lẽ là để xác nhận thổ phỉ có còn cất giấu xe bắn đá và cung nỏ hạng nặng nữa hay không.   Nghĩ thông suốt những điều này, Tiêu đô úy không những không trách Trương Lương mà ngược lại còn cảm thấy đây là chuyện hiển nhiên.   Anh ta cũng là người từng lên chiến trường, hiểu rất rõ sự tàn khốc của chiến trường, giống như Trương Lương hiểu rõ chiến tranh chắc chắn sẽ có người phải chết.   Nếu như có thể dò xét rõ ràng thực hư của quân địch, vài người phải chết cũng có là gì đâu?   Cho dù phải hy sinh một đội cả trăm người thì cũng đáng.   Lúc này trong lòng Tiêu đô úy đã bắt đầu suy tính, gần đây đội trưởng nào không nghe lời.   Thế nhưng lại nhìn thấy Kim Phi lắc lắc đầu: “Không cần đâu, thổ phỉ không còn cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá nữa rồi”.   Đạo lý mà Trương Lương và Tiêu đô úy hiểu, Kim Phi đương nhiên cũng hiểu rõ.   Vậy nên cho dù không nhẫn tâm nhưng ban nãy y cũng không ngăn cản Trương Lương.   Cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá của mỗi đội tiêu diệt thổ phỉ đều có số lượng rõ ràng.   Khi trước thu được một lô từ trong tay thổ phỉ đỉnh Song Đà trên núi Hổ Tiếu, ban nãy lại thêm mấy lần chìm trong biển lửa, có thể tính ra rất dễ dàng số lượng của xe bắn đá và cung nỏ hạng nặng.   Nếu như đã có thể xác nhận thổ phỉ không còn xe bắn đá và cung nỏ hạng nặng nữa thì không cần thiết phải dùng mạng người để đi thăm dò nữa.   “Vậy tiếp theo làm gì?”, Trương Lương hỏi với vẻ thăm dò.   “Những chuyện còn lại, Lương huynh quyết định là được rồi, không cần phải thương lượng với ta”, Kim Phi đáp lời.   Trước đây Trương Lương vẫn luôn chỉ đạo công việc huấn luyện cựu binh và binh lính nữ trong làng, Kim Phi chủ yếu xem trọng sự trung thành của Trương Lương.   Thế nhưng sau hành động lần này Kim Phi lại phát hiện ra năng lực lập kế hoạch tác chiến và chỉ huy tác chiến của Trương Lương cũng rất mạnh.   Hành động trên núi Hổ Tiếu đều do một tay Trương Lương sắp xếp.   

Chương 708