Tác giả:

Sau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được…

Chương 712

Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang SơnTác giả: Du KỳTruyện Đô Thị, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngSau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được…  Đáng tiếc đám thổ phỉ đều không quen sử dụng, cũng không coi lời nhắc nhở của Phùng tiên sinh ra gì, sau khi phát khiên đều bị ném sang một bên.   Hơn nữa động tác của cựu binh quá nhanh, thời gian của hai loạt bắn cộng lại cũng chưa quá mười mấy giây.   Mãi tới sau loạt bắn thứ hai, đám thổ phỉ cuối cùng cũng hoàn hồn lại, đồng loạt giơ khiên lên chắn trước người.   Advertisement“Để ta xem lần này mấy người còn có thể làm gì được?”   Đám đại ca của nhóm thổ phỉ đều nghiến răng nhìn xuống dưới.Lúc này cung nỏ đều vô dụng, nếu dám tiến lên, thứ chờ đợi bọn họ chúng là dầu sôi lửa bỏng.  Advertisement Cách đó mấy trăm mét, Trương Lương cười khẩy, gật đầu với binh lính nữ bên cạnh xe bắn đá.   Các binh lính nữ đã chuẩn bị sẵn sàng, vài giây sau, ba chiếc xe bắn đá đồng loạt được kích hoạt, những chiếc hũ lửa rơi chính xác vào đám thổ phỉ phía trước.   Dầu hỏa trong hũ văng tung tóe khắp nơi, rất nhiều thổ bị bị dính lửa.   Tiếng la hét thảm thiết đồng loạt vang lên.   Chiến trận phía trước lập tức biến thành biển lửa.   Tất cả thổ phỉ đều bị chiến trận thu hút, không ai chú ý đến Tiêu đô úy dẫn theo mấy trăm người dưới sự dẫn đầu của thợ săn Đại Cường, xuyên qua khu rừng phía Đông núi Ngũ Lang.   Trong rừng có một con đường nhỏ, vô cùng bí ẩn, nếu không có Đại Cường dẫn đường thì đám người Tiêu đô úy chắc chắn không tìm được đường.   Núi Ngũ Lang có ba con đường dễ đi xuống núi, lần lượt ở phía Nam, phía Đông và phía Bắc ngọn núi.   Bây giờ chiến trận đang tập trung ở con đường phía Nam, còn mục tiêu của Tiêu đô úy là tấn công và chiếm giữ con đường phía Đông.   Dù sao thổ phỉ cũng không có kỷ luật gì, nghe nói phía Nam đang đánh nhau, đa phần đám thổ phỉ phụ trách trấn thủ đường núi phía Đông đều đi về phía Nam hóng hớt.   Chỉ còn lại vài tên không đi, nhưng cũng không tập trung trấn thủ.   Tiêu đô úy dẫn người đi đến chân núi, nhưng đám thổ phỉ cũng không phát hiện ra.   Phủ binh bình thường chỉ biết bắt nạt người dân và lái buôn, giờ đây cũng tràn đầy tinh thần chiến đấu.   Vì trước khi xuất phát, Trương Lương đã đồng ý với bọn họ rằng nếu bắt hoặc giết được một tên thổ phủ, phủ binh sẽ nhận được một miếng xà phòng thơm với mùi hương tự chọn.   Người đầu tiên giành được trạm kiểm soát trên sườn núi sẽ được tặng một thanh Hắc Đao trang bị cho nhân viên hộ tống.  

 Đáng tiếc đám thổ phỉ đều không quen sử dụng, cũng không coi lời nhắc nhở của Phùng tiên sinh ra gì, sau khi phát khiên đều bị ném sang một bên.  

 

Hơn nữa động tác của cựu binh quá nhanh, thời gian của hai loạt bắn cộng lại cũng chưa quá mười mấy giây.  

 

Mãi tới sau loạt bắn thứ hai, đám thổ phỉ cuối cùng cũng hoàn hồn lại, đồng loạt giơ khiên lên chắn trước người.  

 

Advertisement

“Để ta xem lần này mấy người còn có thể làm gì được?”  

 

Đám đại ca của nhóm thổ phỉ đều nghiến răng nhìn xuống dưới.

Lúc này cung nỏ đều vô dụng, nếu dám tiến lên, thứ chờ đợi bọn họ chúng là dầu sôi lửa bỏng.  

Advertisement

 

Cách đó mấy trăm mét, Trương Lương cười khẩy, gật đầu với binh lính nữ bên cạnh xe bắn đá.  

 

Các binh lính nữ đã chuẩn bị sẵn sàng, vài giây sau, ba chiếc xe bắn đá đồng loạt được kích hoạt, những chiếc hũ lửa rơi chính xác vào đám thổ phỉ phía trước.  

 

Dầu hỏa trong hũ văng tung tóe khắp nơi, rất nhiều thổ bị bị dính lửa.  

 

Tiếng la hét thảm thiết đồng loạt vang lên.  

 

Chiến trận phía trước lập tức biến thành biển lửa.  

 

Tất cả thổ phỉ đều bị chiến trận thu hút, không ai chú ý đến Tiêu đô úy dẫn theo mấy trăm người dưới sự dẫn đầu của thợ săn Đại Cường, xuyên qua khu rừng phía Đông núi Ngũ Lang.  

 

Trong rừng có một con đường nhỏ, vô cùng bí ẩn, nếu không có Đại Cường dẫn đường thì đám người Tiêu đô úy chắc chắn không tìm được đường.  

 

Núi Ngũ Lang có ba con đường dễ đi xuống núi, lần lượt ở phía Nam, phía Đông và phía Bắc ngọn núi.  

 

Bây giờ chiến trận đang tập trung ở con đường phía Nam, còn mục tiêu của Tiêu đô úy là tấn công và chiếm giữ con đường phía Đông.  

 

Dù sao thổ phỉ cũng không có kỷ luật gì, nghe nói phía Nam đang đánh nhau, đa phần đám thổ phỉ phụ trách trấn thủ đường núi phía Đông đều đi về phía Nam hóng hớt.  

 

Chỉ còn lại vài tên không đi, nhưng cũng không tập trung trấn thủ.  

 

Tiêu đô úy dẫn người đi đến chân núi, nhưng đám thổ phỉ cũng không phát hiện ra.  

 

Phủ binh bình thường chỉ biết bắt nạt người dân và lái buôn, giờ đây cũng tràn đầy tinh thần chiến đấu.  

 

Vì trước khi xuất phát, Trương Lương đã đồng ý với bọn họ rằng nếu bắt hoặc giết được một tên thổ phủ, phủ binh sẽ nhận được một miếng xà phòng thơm với mùi hương tự chọn.  

 

Người đầu tiên giành được trạm kiểm soát trên sườn núi sẽ được tặng một thanh Hắc Đao trang bị cho nhân viên hộ tống.  

Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang SơnTác giả: Du KỳTruyện Đô Thị, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngSau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được…  Đáng tiếc đám thổ phỉ đều không quen sử dụng, cũng không coi lời nhắc nhở của Phùng tiên sinh ra gì, sau khi phát khiên đều bị ném sang một bên.   Hơn nữa động tác của cựu binh quá nhanh, thời gian của hai loạt bắn cộng lại cũng chưa quá mười mấy giây.   Mãi tới sau loạt bắn thứ hai, đám thổ phỉ cuối cùng cũng hoàn hồn lại, đồng loạt giơ khiên lên chắn trước người.   Advertisement“Để ta xem lần này mấy người còn có thể làm gì được?”   Đám đại ca của nhóm thổ phỉ đều nghiến răng nhìn xuống dưới.Lúc này cung nỏ đều vô dụng, nếu dám tiến lên, thứ chờ đợi bọn họ chúng là dầu sôi lửa bỏng.  Advertisement Cách đó mấy trăm mét, Trương Lương cười khẩy, gật đầu với binh lính nữ bên cạnh xe bắn đá.   Các binh lính nữ đã chuẩn bị sẵn sàng, vài giây sau, ba chiếc xe bắn đá đồng loạt được kích hoạt, những chiếc hũ lửa rơi chính xác vào đám thổ phỉ phía trước.   Dầu hỏa trong hũ văng tung tóe khắp nơi, rất nhiều thổ bị bị dính lửa.   Tiếng la hét thảm thiết đồng loạt vang lên.   Chiến trận phía trước lập tức biến thành biển lửa.   Tất cả thổ phỉ đều bị chiến trận thu hút, không ai chú ý đến Tiêu đô úy dẫn theo mấy trăm người dưới sự dẫn đầu của thợ săn Đại Cường, xuyên qua khu rừng phía Đông núi Ngũ Lang.   Trong rừng có một con đường nhỏ, vô cùng bí ẩn, nếu không có Đại Cường dẫn đường thì đám người Tiêu đô úy chắc chắn không tìm được đường.   Núi Ngũ Lang có ba con đường dễ đi xuống núi, lần lượt ở phía Nam, phía Đông và phía Bắc ngọn núi.   Bây giờ chiến trận đang tập trung ở con đường phía Nam, còn mục tiêu của Tiêu đô úy là tấn công và chiếm giữ con đường phía Đông.   Dù sao thổ phỉ cũng không có kỷ luật gì, nghe nói phía Nam đang đánh nhau, đa phần đám thổ phỉ phụ trách trấn thủ đường núi phía Đông đều đi về phía Nam hóng hớt.   Chỉ còn lại vài tên không đi, nhưng cũng không tập trung trấn thủ.   Tiêu đô úy dẫn người đi đến chân núi, nhưng đám thổ phỉ cũng không phát hiện ra.   Phủ binh bình thường chỉ biết bắt nạt người dân và lái buôn, giờ đây cũng tràn đầy tinh thần chiến đấu.   Vì trước khi xuất phát, Trương Lương đã đồng ý với bọn họ rằng nếu bắt hoặc giết được một tên thổ phủ, phủ binh sẽ nhận được một miếng xà phòng thơm với mùi hương tự chọn.   Người đầu tiên giành được trạm kiểm soát trên sườn núi sẽ được tặng một thanh Hắc Đao trang bị cho nhân viên hộ tống.  

Chương 712