Sau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được…
Chương 734
Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang SơnTác giả: Du KỳTruyện Đô Thị, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngSau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được… “Thấm Nhi, lần này chúng ta không cần phải lo lắng nữa rồi”. Cửu công chúa nhấc váy chạy trở về khoang thuyền, dùng vải lụa vội vã viết một bức thư giao cho Thấm Nhi: “Mau, bắn qua bên thuyền của tiêu cục Trấn Viễn!” Con thuyền lớn đó chính là thuyền hàng cho Quan Trụ Tử chỉ huy, kéo theo muối khoáng muốn gửi về bến đò Kim Xuyên. Quan Trụ Tử và mấy nhân viên hộ tống đứng trên boong thuyền, đang xem thủy tặc và thị vệ chiến đấu thì đột nhiên có một mũi tên bay tới từ phía xa và ghim thẳng lên boong thuyền. Advertisement “Ông đây chỉ đang xem náo nhiệt, bắn tên vào ông đây làm cái gì?” Mặc dù mũi tên cách khá xa, thế nhưng Quan Trụ Tử vẫn bị doạ sợ hết hồn: “Vốn dĩ đang muốn cứu ngươi, nhưng ngươi lại dùng tên bắn ông đây, không quan tâm tới ngươi nữa!”Advertisement“Trụ Tử huynh, trên mũi tên đó hình như có thứ gì”. Một nhân viên hộ tống chỉ chỉ vào mũi tên. Quan Trụ Tử liếc nhìn, quả nhiên ở phần đuôi của mũi tên hình như có buộc một tấm vải trắng. “Thật sự có gì kìa, đi mang tới đây xem xem. Cẩn thận một chút, đừng trúng phải mũi tên có độc”. “Rõ”. Nhân viên hộ tống giơ khiên lên, bước nhanh qua nhặt mũi tên. Khả năng bắn cung của Thấm Nhi rất tốt, trên boong thuyền chỉ có một cái hòm gỗ bên dưới nước mưa không hắt tới, mũi tên bắn trúng ngay nơi khô ráo này. Nhân viên hộ tống lấy mũi tên quay trở lại giao cho Quan Trụ Tử. Quan Trụ Tử gỡ vải lụa từ trên mũi tên xuống, cả đám người nhìn chữ viết bên rồi đưa mắt nhìn nhau. Bọn họ đều không biết chữ. “Mấy người ở bên trên cẩn thận một chút, ta đi tìm Đồng Đồng muội muội xem bên trên viết gì”. Quan Trụ Tử không biết chữ, Kim Phi đã sắp xếp cho hắn một nữ chưởng quầy biết viết biết tính toán, tránh cho hắn bị người khác gài bẫy. Ở thời đại này, người có học đều là cao nhân hàng đầu, Quan Trụ Tử hết sức tôn kính nữ chưởng quầy, không cho người đi gọi nữ chưởng quầy tới boong thuyền mà tự mình cầm vải lụa chạy vào trong khoang, gõ cửa phòng nữ chưởng quầy. “Trụ Tử huynh, có chuyện gì thế?”, nữ chưởng quầy lên tiếng hỏi. “Đồng Đồng muội muội, ban nãy có người bắn mũi tên này lên trên thuyền, bên trên còn có thêm một mảnh vải, muội xem xem viết cái gì thế?” Quan Trụ Tử đưa vải lụa cho nữ chưởng quầy. “Bắn tên đến ư?”
“Thấm Nhi, lần này chúng ta không cần phải lo lắng nữa rồi”.
Cửu công chúa nhấc váy chạy trở về khoang thuyền, dùng vải lụa vội vã viết một bức thư giao cho Thấm Nhi: “Mau, bắn qua bên thuyền của tiêu cục Trấn Viễn!”
Con thuyền lớn đó chính là thuyền hàng cho Quan Trụ Tử chỉ huy, kéo theo muối khoáng muốn gửi về bến đò Kim Xuyên.
Quan Trụ Tử và mấy nhân viên hộ tống đứng trên boong thuyền, đang xem thủy tặc và thị vệ chiến đấu thì đột nhiên có một mũi tên bay tới từ phía xa và ghim thẳng lên boong thuyền.
Advertisement
“Ông đây chỉ đang xem náo nhiệt, bắn tên vào ông đây làm cái gì?”
Mặc dù mũi tên cách khá xa, thế nhưng Quan Trụ Tử vẫn bị doạ sợ hết hồn: “Vốn dĩ đang muốn cứu ngươi, nhưng ngươi lại dùng tên bắn ông đây, không quan tâm tới ngươi nữa!”
Advertisement
“Trụ Tử huynh, trên mũi tên đó hình như có thứ gì”.
Một nhân viên hộ tống chỉ chỉ vào mũi tên.
Quan Trụ Tử liếc nhìn, quả nhiên ở phần đuôi của mũi tên hình như có buộc một tấm vải trắng.
“Thật sự có gì kìa, đi mang tới đây xem xem. Cẩn thận một chút, đừng trúng phải mũi tên có độc”.
“Rõ”.
Nhân viên hộ tống giơ khiên lên, bước nhanh qua nhặt mũi tên.
Khả năng bắn cung của Thấm Nhi rất tốt, trên boong thuyền chỉ có một cái hòm gỗ bên dưới nước mưa không hắt tới, mũi tên bắn trúng ngay nơi khô ráo này.
Nhân viên hộ tống lấy mũi tên quay trở lại giao cho Quan Trụ Tử.
Quan Trụ Tử gỡ vải lụa từ trên mũi tên xuống, cả đám người nhìn chữ viết bên rồi đưa mắt nhìn nhau.
Bọn họ đều không biết chữ.
“Mấy người ở bên trên cẩn thận một chút, ta đi tìm Đồng Đồng muội muội xem bên trên viết gì”.
Quan Trụ Tử không biết chữ, Kim Phi đã sắp xếp cho hắn một nữ chưởng quầy biết viết biết tính toán, tránh cho hắn bị người khác gài bẫy.
Ở thời đại này, người có học đều là cao nhân hàng đầu, Quan Trụ Tử hết sức tôn kính nữ chưởng quầy, không cho người đi gọi nữ chưởng quầy tới boong thuyền mà tự mình cầm vải lụa chạy vào trong khoang, gõ cửa phòng nữ chưởng quầy.
“Trụ Tử huynh, có chuyện gì thế?”, nữ chưởng quầy lên tiếng hỏi.
“Đồng Đồng muội muội, ban nãy có người bắn mũi tên này lên trên thuyền, bên trên còn có thêm một mảnh vải, muội xem xem viết cái gì thế?”
Quan Trụ Tử đưa vải lụa cho nữ chưởng quầy.
“Bắn tên đến ư?”
Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang SơnTác giả: Du KỳTruyện Đô Thị, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngSau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được… “Thấm Nhi, lần này chúng ta không cần phải lo lắng nữa rồi”. Cửu công chúa nhấc váy chạy trở về khoang thuyền, dùng vải lụa vội vã viết một bức thư giao cho Thấm Nhi: “Mau, bắn qua bên thuyền của tiêu cục Trấn Viễn!” Con thuyền lớn đó chính là thuyền hàng cho Quan Trụ Tử chỉ huy, kéo theo muối khoáng muốn gửi về bến đò Kim Xuyên. Quan Trụ Tử và mấy nhân viên hộ tống đứng trên boong thuyền, đang xem thủy tặc và thị vệ chiến đấu thì đột nhiên có một mũi tên bay tới từ phía xa và ghim thẳng lên boong thuyền. Advertisement “Ông đây chỉ đang xem náo nhiệt, bắn tên vào ông đây làm cái gì?” Mặc dù mũi tên cách khá xa, thế nhưng Quan Trụ Tử vẫn bị doạ sợ hết hồn: “Vốn dĩ đang muốn cứu ngươi, nhưng ngươi lại dùng tên bắn ông đây, không quan tâm tới ngươi nữa!”Advertisement“Trụ Tử huynh, trên mũi tên đó hình như có thứ gì”. Một nhân viên hộ tống chỉ chỉ vào mũi tên. Quan Trụ Tử liếc nhìn, quả nhiên ở phần đuôi của mũi tên hình như có buộc một tấm vải trắng. “Thật sự có gì kìa, đi mang tới đây xem xem. Cẩn thận một chút, đừng trúng phải mũi tên có độc”. “Rõ”. Nhân viên hộ tống giơ khiên lên, bước nhanh qua nhặt mũi tên. Khả năng bắn cung của Thấm Nhi rất tốt, trên boong thuyền chỉ có một cái hòm gỗ bên dưới nước mưa không hắt tới, mũi tên bắn trúng ngay nơi khô ráo này. Nhân viên hộ tống lấy mũi tên quay trở lại giao cho Quan Trụ Tử. Quan Trụ Tử gỡ vải lụa từ trên mũi tên xuống, cả đám người nhìn chữ viết bên rồi đưa mắt nhìn nhau. Bọn họ đều không biết chữ. “Mấy người ở bên trên cẩn thận một chút, ta đi tìm Đồng Đồng muội muội xem bên trên viết gì”. Quan Trụ Tử không biết chữ, Kim Phi đã sắp xếp cho hắn một nữ chưởng quầy biết viết biết tính toán, tránh cho hắn bị người khác gài bẫy. Ở thời đại này, người có học đều là cao nhân hàng đầu, Quan Trụ Tử hết sức tôn kính nữ chưởng quầy, không cho người đi gọi nữ chưởng quầy tới boong thuyền mà tự mình cầm vải lụa chạy vào trong khoang, gõ cửa phòng nữ chưởng quầy. “Trụ Tử huynh, có chuyện gì thế?”, nữ chưởng quầy lên tiếng hỏi. “Đồng Đồng muội muội, ban nãy có người bắn mũi tên này lên trên thuyền, bên trên còn có thêm một mảnh vải, muội xem xem viết cái gì thế?” Quan Trụ Tử đưa vải lụa cho nữ chưởng quầy. “Bắn tên đến ư?”