Sau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được…
Chương 736
Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang SơnTác giả: Du KỳTruyện Đô Thị, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngSau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được… Thuyền khách nhìn thì rất lớn, bố trí cũng xa hoa, thế nhưng kết cấu lại cực kỳ đơn giản. Đục xuyên mạn thuyền chính là khoang đáy. Nếu như không phải công nhân đóng thuyền chặn chỗ lọt nước ở bên trong thì có khả năng bây giờ thuyền khách đã không chống đỡ được. “Không được, cứ tiếp tục như vậy bọn họ sẽ chẳng chống đỡ được thêm bao lâu!” Advertisement Ông Chu phát hiện thổ phỉ chẳng bận tâm tới ông ta, giơ tay đấm thẳng lên hàng rào bảo vệ: “Đội trưởng tiểu đội một, thả thuyền nhỏ, xử lý bọn chúng!” “Rõ! Tiểu đội một đi theo ta!” Advertisement Đội trưởng tiểu đội một đáp lời, dẫn người của mình chạy về một bên khác của thuyền hàng. Bên đó có treo hai con thuyền nhỏ. Thật ra khi trước, trên thuyền hàng, thuyền khách của Đại Khang không ai chuẩn bị loại thuyền nhỏ này, vẫn là Kim Phi nhắc nhở, Quan Trụ Tử mới làm hai còn “thuyền cứu sinh” để trên thuyền hàng. Không ngờ lại dùng tới chúng nhanh như thế. “Ông Chu, hiện giờ nước chảy xiết như vậy, thuyền nhỏ thả xuống có đi được không?” Quan Trụ Tử lo lắng hỏi. Thuyền cứu sinh là một loại thuyền gỗ nhỏ rất bình thường, rất khó ứng phó với sóng to gió lớn. “Không đi cũng phải đi, nếu như lần này không thể dạy dỗ cho đám thủy tặc kia một bài học, truyền ra ngoài thì uy danh gây dựng trước giờ của tiêu cục Trấn Viễn sẽ tan thành mây khói! Đó là danh tiếng các huynh đệ dùng mạng để đổi lấy, không thể hủy hoại trong tay chúng ta được!” Ông Chu nói: “Còn nữa, thuyền khách phía đối diện đã bị đục quá nhiều lỗ rồi, cho dù đánh lui được thủy tặc thì chắc chắn cũng sẽ chìm, thuyền của chúng ta quá chậm, buộc phải cứu được em họ của Mộ Lam cô nương trước khi bọn chúng rời đi”. “Có lý”, Quan Trụ Tử tán đồng gật đầu: “Vẫn là ông Chu suy nghĩ thấu đáo”. Nói xong, đội trưởng tiểu đội một đã dẫn nhân viên hộ tống ngồi lên thuyền nhỏ được thả lên trên mặt nước. Thuyền cứu sinh từng được nhân viên hộ tống cải tạo lại, mũi thuyền đều lắp cung nỏ hạng nặng, bên dưới khoang thuyền có thêm một hòm cung tên. Ở bên mạn khoang thuyền còn buộc một hàng túi đựng dạ dày lợn, lỡ như thuyền nhỏ lật thì có thể dùng như đồ cứu sinh. Cộng thêm đội trưởng, một tiểu đội có tất cả mười người, năm người lên một thuyền. Ba người phụ trách cung nỏ hạng nặng, hai người còn lại phụ trách dùng mái chèo kiểm soát phương hướng.
Thuyền khách nhìn thì rất lớn, bố trí cũng xa hoa, thế nhưng kết cấu lại cực kỳ đơn giản.
Đục xuyên mạn thuyền chính là khoang đáy.
Nếu như không phải công nhân đóng thuyền chặn chỗ lọt nước ở bên trong thì có khả năng bây giờ thuyền khách đã không chống đỡ được.
“Không được, cứ tiếp tục như vậy bọn họ sẽ chẳng chống đỡ được thêm bao lâu!”
Advertisement
Ông Chu phát hiện thổ phỉ chẳng bận tâm tới ông ta, giơ tay đấm thẳng lên hàng rào bảo vệ: “Đội trưởng tiểu đội một, thả thuyền nhỏ, xử lý bọn chúng!”
“Rõ! Tiểu đội một đi theo ta!”
Advertisement
Đội trưởng tiểu đội một đáp lời, dẫn người của mình chạy về một bên khác của thuyền hàng.
Bên đó có treo hai con thuyền nhỏ.
Thật ra khi trước, trên thuyền hàng, thuyền khách của Đại Khang không ai chuẩn bị loại thuyền nhỏ này, vẫn là Kim Phi nhắc nhở, Quan Trụ Tử mới làm hai còn “thuyền cứu sinh” để trên thuyền hàng.
Không ngờ lại dùng tới chúng nhanh như thế.
“Ông Chu, hiện giờ nước chảy xiết như vậy, thuyền nhỏ thả xuống có đi được không?”
Quan Trụ Tử lo lắng hỏi.
Thuyền cứu sinh là một loại thuyền gỗ nhỏ rất bình thường, rất khó ứng phó với sóng to gió lớn.
“Không đi cũng phải đi, nếu như lần này không thể dạy dỗ cho đám thủy tặc kia một bài học, truyền ra ngoài thì uy danh gây dựng trước giờ của tiêu cục Trấn Viễn sẽ tan thành mây khói! Đó là danh tiếng các huynh đệ dùng mạng để đổi lấy, không thể hủy hoại trong tay chúng ta được!”
Ông Chu nói: “Còn nữa, thuyền khách phía đối diện đã bị đục quá nhiều lỗ rồi, cho dù đánh lui được thủy tặc thì chắc chắn cũng sẽ chìm, thuyền của chúng ta quá chậm, buộc phải cứu được em họ của Mộ Lam cô nương trước khi bọn chúng rời đi”.
“Có lý”, Quan Trụ Tử tán đồng gật đầu: “Vẫn là ông Chu suy nghĩ thấu đáo”.
Nói xong, đội trưởng tiểu đội một đã dẫn nhân viên hộ tống ngồi lên thuyền nhỏ được thả lên trên mặt nước.
Thuyền cứu sinh từng được nhân viên hộ tống cải tạo lại, mũi thuyền đều lắp cung nỏ hạng nặng, bên dưới khoang thuyền có thêm một hòm cung tên.
Ở bên mạn khoang thuyền còn buộc một hàng túi đựng dạ dày lợn, lỡ như thuyền nhỏ lật thì có thể dùng như đồ cứu sinh.
Cộng thêm đội trưởng, một tiểu đội có tất cả mười người, năm người lên một thuyền.
Ba người phụ trách cung nỏ hạng nặng, hai người còn lại phụ trách dùng mái chèo kiểm soát phương hướng.
Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang SơnTác giả: Du KỳTruyện Đô Thị, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngSau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được… Thuyền khách nhìn thì rất lớn, bố trí cũng xa hoa, thế nhưng kết cấu lại cực kỳ đơn giản. Đục xuyên mạn thuyền chính là khoang đáy. Nếu như không phải công nhân đóng thuyền chặn chỗ lọt nước ở bên trong thì có khả năng bây giờ thuyền khách đã không chống đỡ được. “Không được, cứ tiếp tục như vậy bọn họ sẽ chẳng chống đỡ được thêm bao lâu!” Advertisement Ông Chu phát hiện thổ phỉ chẳng bận tâm tới ông ta, giơ tay đấm thẳng lên hàng rào bảo vệ: “Đội trưởng tiểu đội một, thả thuyền nhỏ, xử lý bọn chúng!” “Rõ! Tiểu đội một đi theo ta!” Advertisement Đội trưởng tiểu đội một đáp lời, dẫn người của mình chạy về một bên khác của thuyền hàng. Bên đó có treo hai con thuyền nhỏ. Thật ra khi trước, trên thuyền hàng, thuyền khách của Đại Khang không ai chuẩn bị loại thuyền nhỏ này, vẫn là Kim Phi nhắc nhở, Quan Trụ Tử mới làm hai còn “thuyền cứu sinh” để trên thuyền hàng. Không ngờ lại dùng tới chúng nhanh như thế. “Ông Chu, hiện giờ nước chảy xiết như vậy, thuyền nhỏ thả xuống có đi được không?” Quan Trụ Tử lo lắng hỏi. Thuyền cứu sinh là một loại thuyền gỗ nhỏ rất bình thường, rất khó ứng phó với sóng to gió lớn. “Không đi cũng phải đi, nếu như lần này không thể dạy dỗ cho đám thủy tặc kia một bài học, truyền ra ngoài thì uy danh gây dựng trước giờ của tiêu cục Trấn Viễn sẽ tan thành mây khói! Đó là danh tiếng các huynh đệ dùng mạng để đổi lấy, không thể hủy hoại trong tay chúng ta được!” Ông Chu nói: “Còn nữa, thuyền khách phía đối diện đã bị đục quá nhiều lỗ rồi, cho dù đánh lui được thủy tặc thì chắc chắn cũng sẽ chìm, thuyền của chúng ta quá chậm, buộc phải cứu được em họ của Mộ Lam cô nương trước khi bọn chúng rời đi”. “Có lý”, Quan Trụ Tử tán đồng gật đầu: “Vẫn là ông Chu suy nghĩ thấu đáo”. Nói xong, đội trưởng tiểu đội một đã dẫn nhân viên hộ tống ngồi lên thuyền nhỏ được thả lên trên mặt nước. Thuyền cứu sinh từng được nhân viên hộ tống cải tạo lại, mũi thuyền đều lắp cung nỏ hạng nặng, bên dưới khoang thuyền có thêm một hòm cung tên. Ở bên mạn khoang thuyền còn buộc một hàng túi đựng dạ dày lợn, lỡ như thuyền nhỏ lật thì có thể dùng như đồ cứu sinh. Cộng thêm đội trưởng, một tiểu đội có tất cả mười người, năm người lên một thuyền. Ba người phụ trách cung nỏ hạng nặng, hai người còn lại phụ trách dùng mái chèo kiểm soát phương hướng.