Tác giả:

Sau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được…

Chương 743

Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang SơnTác giả: Du KỳTruyện Đô Thị, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngSau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được… Một nhân viên hộ tống nhìn thấy cây to, hét lên.   “Mau, mau tránh ra!”   Đội trưởng tiểu đội một nhảy lên đuôi thuyền cứu hộ, cầm lấy mái chèo dự phòng, điên cuồng chèo.   Đáng tiếc dòng nước ở ven sông còn chảy nhanh hơn ở giữa, khó điều khiển thuyền chuyển hướng.   AdvertisementĐội trưởng tiểu đội một từ nhỏ lớn lên trên thuyền, rất nhanh đã đoán được bọn họ khó tránh khỏi va chạm với cây to, lập tức hô lên: “Không tránh được!"   Anh ta ném mái chèo đi, lấy một cái dạ dày heo từ bên cạnh thuyền cứu hộ, đưa cho Cửu công chúa: “Công chúa điện hạ, buộc dạ dày heo vào cánh tay của người!”   “To gan, điện hạ là lá ngọc cành vàng, sao có thể dùng loại đồ vật bẩn thỉu như vậy chứ?”  Advertisement Thấm Nhi tỏ vẻ ghét bỏ ngăn đội trưởng tiểu đội một lại.   “Ta đã tự tay chà rất nhiều lần, nấu lên còn có thể ăn, sao lại bẩn chứ?”   Đội trưởng tiểu đội một vươn cổ hỏi.   Thấm Nhi còn muốn nói gì đó, nhưng Cửu công chúa đã chủ động cầm lấy dạ dày heo.   "Điện hạ...”   “Thấm Nhi, đã là lúc nào rồi, không cần để ý nhiều như vậy, các ngươi cũng mau buộc lên!”   Cửu công chúa đưa dạ dày heo đưa cho Châu Nhi, sau đó nâng cánh tay lên.   Châu Nhi vội vàng buộc dạ dày heo lên cánh tay Cửu công chúa.   “Đội trưởng Tần, ngươi mau cởi áo giáp ra!”   Đội trưởng tiểu đội một tự mình buộc bình dạ dày heo lên cánh tay, nhắc nhở: “Áo giáp của các ngươi quá nặng, dạ dày heo không nâng nổi đâu!”   “Được!”   Tần Minh đồng ý, không kịp để c** th*t l*ng, nên anh ta giơ kiếm cắt đứt thắt lưng.   Cũng may trên thuyền cứu hộ chuẩn bị đầy đủ dạ dày heo, mỗi người một cái, cuối cùng còn dư lại một cái.   Đội trưởng tiểu đội một bảo Châu Nhi buộc một cái cuối cùng lên cánh tay của Cửu công chúa, sau đó lấy một cuộn dây khác buộc nó quanh hông mình.   Trên một chiếc thuyền khác, nhân viên hộ tống bơi giỏi nhất cũng buộc một sợi dây thừng ngang hông giống đội trưởng tiểu đội một.   Làm xong những việc này, cây to đã chỉ còn cách vài mét.   “Tất cả ngồi xổm xuống, bám chặt mạn thuyền!”   Đội trưởng tiểu đội một nhắc nhở một tiếng, ngồi xổm xuống trước, hai tay nắm chặt mạn thuyền.  

Một nhân viên hộ tống nhìn thấy cây to, hét lên.  

 

“Mau, mau tránh ra!”  

 

Đội trưởng tiểu đội một nhảy lên đuôi thuyền cứu hộ, cầm lấy mái chèo dự phòng, điên cuồng chèo.  

 

Đáng tiếc dòng nước ở ven sông còn chảy nhanh hơn ở giữa, khó điều khiển thuyền chuyển hướng.  

 

Advertisement

Đội trưởng tiểu đội một từ nhỏ lớn lên trên thuyền, rất nhanh đã đoán được bọn họ khó tránh khỏi va chạm với cây to, lập tức hô lên: “Không tránh được!"  

 

Anh ta ném mái chèo đi, lấy một cái dạ dày heo từ bên cạnh thuyền cứu hộ, đưa cho Cửu công chúa: “Công chúa điện hạ, buộc dạ dày heo vào cánh tay của người!”  

 

“To gan, điện hạ là lá ngọc cành vàng, sao có thể dùng loại đồ vật bẩn thỉu như vậy chứ?”  

Advertisement

 

Thấm Nhi tỏ vẻ ghét bỏ ngăn đội trưởng tiểu đội một lại.  

 

“Ta đã tự tay chà rất nhiều lần, nấu lên còn có thể ăn, sao lại bẩn chứ?”  

 

Đội trưởng tiểu đội một vươn cổ hỏi.  

 

Thấm Nhi còn muốn nói gì đó, nhưng Cửu công chúa đã chủ động cầm lấy dạ dày heo.  

 

"Điện hạ...”  

 

“Thấm Nhi, đã là lúc nào rồi, không cần để ý nhiều như vậy, các ngươi cũng mau buộc lên!”  

 

Cửu công chúa đưa dạ dày heo đưa cho Châu Nhi, sau đó nâng cánh tay lên.  

 

Châu Nhi vội vàng buộc dạ dày heo lên cánh tay Cửu công chúa.  

 

“Đội trưởng Tần, ngươi mau cởi áo giáp ra!”  

 

Đội trưởng tiểu đội một tự mình buộc bình dạ dày heo lên cánh tay, nhắc nhở: “Áo giáp của các ngươi quá nặng, dạ dày heo không nâng nổi đâu!”  

 

“Được!”  

 

Tần Minh đồng ý, không kịp để c** th*t l*ng, nên anh ta giơ kiếm cắt đứt thắt lưng.  

 

Cũng may trên thuyền cứu hộ chuẩn bị đầy đủ dạ dày heo, mỗi người một cái, cuối cùng còn dư lại một cái.  

 

Đội trưởng tiểu đội một bảo Châu Nhi buộc một cái cuối cùng lên cánh tay của Cửu công chúa, sau đó lấy một cuộn dây khác buộc nó quanh hông mình.  

 

Trên một chiếc thuyền khác, nhân viên hộ tống bơi giỏi nhất cũng buộc một sợi dây thừng ngang hông giống đội trưởng tiểu đội một.  

 

Làm xong những việc này, cây to đã chỉ còn cách vài mét.  

 

“Tất cả ngồi xổm xuống, bám chặt mạn thuyền!”  

 

Đội trưởng tiểu đội một nhắc nhở một tiếng, ngồi xổm xuống trước, hai tay nắm chặt mạn thuyền.  

Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang SơnTác giả: Du KỳTruyện Đô Thị, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngSau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được… Một nhân viên hộ tống nhìn thấy cây to, hét lên.   “Mau, mau tránh ra!”   Đội trưởng tiểu đội một nhảy lên đuôi thuyền cứu hộ, cầm lấy mái chèo dự phòng, điên cuồng chèo.   Đáng tiếc dòng nước ở ven sông còn chảy nhanh hơn ở giữa, khó điều khiển thuyền chuyển hướng.   AdvertisementĐội trưởng tiểu đội một từ nhỏ lớn lên trên thuyền, rất nhanh đã đoán được bọn họ khó tránh khỏi va chạm với cây to, lập tức hô lên: “Không tránh được!"   Anh ta ném mái chèo đi, lấy một cái dạ dày heo từ bên cạnh thuyền cứu hộ, đưa cho Cửu công chúa: “Công chúa điện hạ, buộc dạ dày heo vào cánh tay của người!”   “To gan, điện hạ là lá ngọc cành vàng, sao có thể dùng loại đồ vật bẩn thỉu như vậy chứ?”  Advertisement Thấm Nhi tỏ vẻ ghét bỏ ngăn đội trưởng tiểu đội một lại.   “Ta đã tự tay chà rất nhiều lần, nấu lên còn có thể ăn, sao lại bẩn chứ?”   Đội trưởng tiểu đội một vươn cổ hỏi.   Thấm Nhi còn muốn nói gì đó, nhưng Cửu công chúa đã chủ động cầm lấy dạ dày heo.   "Điện hạ...”   “Thấm Nhi, đã là lúc nào rồi, không cần để ý nhiều như vậy, các ngươi cũng mau buộc lên!”   Cửu công chúa đưa dạ dày heo đưa cho Châu Nhi, sau đó nâng cánh tay lên.   Châu Nhi vội vàng buộc dạ dày heo lên cánh tay Cửu công chúa.   “Đội trưởng Tần, ngươi mau cởi áo giáp ra!”   Đội trưởng tiểu đội một tự mình buộc bình dạ dày heo lên cánh tay, nhắc nhở: “Áo giáp của các ngươi quá nặng, dạ dày heo không nâng nổi đâu!”   “Được!”   Tần Minh đồng ý, không kịp để c** th*t l*ng, nên anh ta giơ kiếm cắt đứt thắt lưng.   Cũng may trên thuyền cứu hộ chuẩn bị đầy đủ dạ dày heo, mỗi người một cái, cuối cùng còn dư lại một cái.   Đội trưởng tiểu đội một bảo Châu Nhi buộc một cái cuối cùng lên cánh tay của Cửu công chúa, sau đó lấy một cuộn dây khác buộc nó quanh hông mình.   Trên một chiếc thuyền khác, nhân viên hộ tống bơi giỏi nhất cũng buộc một sợi dây thừng ngang hông giống đội trưởng tiểu đội một.   Làm xong những việc này, cây to đã chỉ còn cách vài mét.   “Tất cả ngồi xổm xuống, bám chặt mạn thuyền!”   Đội trưởng tiểu đội một nhắc nhở một tiếng, ngồi xổm xuống trước, hai tay nắm chặt mạn thuyền.  

Chương 743