Sau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được…
Chương 752
Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang SơnTác giả: Du KỳTruyện Đô Thị, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngSau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được… Từ thời đội hộ vệ, các cựu binh đều thống nhất mặc trang phục màu đen. Sau chiến dịch trấn áp thổ phỉ, các nhân viên hộ tống đã mặc bộ quần áo này đi khắp các làng trấn ở Kim Xuyên, trở thành một trong những biểu tượng của làng Tây Hà. Ở Kim Xuyên, có thể có người không biết quan phục của nha dịch, nhưng tuyệt đối không có người nào không biết bộ quần áo này. “Bọn ta đến từ đội trấn áp thổ phỉ làng Tây Hà, ngươi nhìn thấy thổ phỉ và người của chúng ta ở đâu?” Đại Lưu vội hỏi: “Trong đó có cô nương nào không?” “Ta thấy có mấy cô nương nhưng không mặc quần áo đội trấn áp thổ phỉ!”, thợ săn đáp: “Ở trong rừng cây dương cách hai mươi dặm bên ngoài mương Liêm Tử!” Mặc quần áo của đội trấn áp thổ phỉ, có mấy cô nương, tất cả đều phù hợp với lời nữ chưởng quầy. “Tiên sinh, đó chắc chắn chính là đám người Đại Ngưu!” Đại Lưu kích động hô lên. “Khi ta đến, ta thấy bọn họ bị thổ phỉ bao vây, các ngươi mau đi cứu bọn họ đi!” Thợ săn nói xong, lại ngượng ngùng nói thêm: “À... Ta có thể đi nhận tiền thưởng không?” Bây giờ tiêu cục Trấn Viễn đều có trụ sở ở núi Thiết Quán, núi Hổ Đầu, bến đò, Hắc Phong Lĩnh, dân chúng ở Kim Xuyên nhìn thấy thổ phỉ có thể báo cáo cho bất kỳ trụ sở nào, sau khi xác nhận, bọn họ có thể nhận được phần thưởng tương ứng. “Được, nhưng ngươi sẽ không thể nhận phần thường cho đến khi chúng ta trấn áp xong thổ phỉ”. Đại Lưu đáp: “Ngươi đi đến bến đò lấy thẻ ngà trước, sau khi trấn áp thổ phỉ xong, chúng ta sẽ gửi phần thưởng cho ngươi”. “Được!” Thợ săn đồng ý, xoay người rời đi, nhưng bị một cận vệ sau lưng Kim Phi chặn lại. “Chờ đã!” “Vị huynh đệ này có việc gì sao?” Thợ săn quay đầu hỏi. “Không có gì, ta chỉ muốn hỏi, ngươi ở làng nào?”, cận vệ hỏi. “Cái này... huynh đệ, ngươi hỏi cái này để làm gì?” Thợ săn - người đã trả lời trôi chảy trước đó, rõ ràng hơi luống cuống trước câu hỏi vô cùng đơn giản này. Kim Phi hơi híp mắt, lặng lẽ lui về phía sau mấy bước. Thật ra lúc nãy y cũng cảm thấy có gì đó không đúng. Y biết mương Liêm Tử nằm ở đường chính bên kia. Đội ngựa do Khánh Mộ Lam dẫn đầu lên đường trước y, nếu tên thợ săn này đi tới từ mương Liêm Tử, nhất định sẽ gặp Khánh Mộ Lam. Tại sao thợ săn không ngăn Khánh Mộ Lam mà lại ngăn cản y?
Từ thời đội hộ vệ, các cựu binh đều thống nhất mặc trang phục màu đen.
Sau chiến dịch trấn áp thổ phỉ, các nhân viên hộ tống đã mặc bộ quần áo này đi khắp các làng trấn ở Kim Xuyên, trở thành một trong những biểu tượng của làng Tây Hà.
Ở Kim Xuyên, có thể có người không biết quan phục của nha dịch, nhưng tuyệt đối không có người nào không biết bộ quần áo này.
“Bọn ta đến từ đội trấn áp thổ phỉ làng Tây Hà, ngươi nhìn thấy thổ phỉ và người của chúng ta ở đâu?”
Đại Lưu vội hỏi: “Trong đó có cô nương nào không?”
“Ta thấy có mấy cô nương nhưng không mặc quần áo đội trấn áp thổ phỉ!”, thợ săn đáp: “Ở trong rừng cây dương cách hai mươi dặm bên ngoài mương Liêm Tử!”
Mặc quần áo của đội trấn áp thổ phỉ, có mấy cô nương, tất cả đều phù hợp với lời nữ chưởng quầy.
“Tiên sinh, đó chắc chắn chính là đám người Đại Ngưu!” Đại Lưu kích động hô lên.
“Khi ta đến, ta thấy bọn họ bị thổ phỉ bao vây, các ngươi mau đi cứu bọn họ đi!”
Thợ săn nói xong, lại ngượng ngùng nói thêm: “À... Ta có thể đi nhận tiền thưởng không?”
Bây giờ tiêu cục Trấn Viễn đều có trụ sở ở núi Thiết Quán, núi Hổ Đầu, bến đò, Hắc Phong Lĩnh, dân chúng ở Kim Xuyên nhìn thấy thổ phỉ có thể báo cáo cho bất kỳ trụ sở nào, sau khi xác nhận, bọn họ có thể nhận được phần thưởng tương ứng.
“Được, nhưng ngươi sẽ không thể nhận phần thường cho đến khi chúng ta trấn áp xong thổ phỉ”.
Đại Lưu đáp: “Ngươi đi đến bến đò lấy thẻ ngà trước, sau khi trấn áp thổ phỉ xong, chúng ta sẽ gửi phần thưởng cho ngươi”.
“Được!”
Thợ săn đồng ý, xoay người rời đi, nhưng bị một cận vệ sau lưng Kim Phi chặn lại.
“Chờ đã!”
“Vị huynh đệ này có việc gì sao?”
Thợ săn quay đầu hỏi.
“Không có gì, ta chỉ muốn hỏi, ngươi ở làng nào?”, cận vệ hỏi.
“Cái này... huynh đệ, ngươi hỏi cái này để làm gì?”
Thợ săn - người đã trả lời trôi chảy trước đó, rõ ràng hơi luống cuống trước câu hỏi vô cùng đơn giản này.
Kim Phi hơi híp mắt, lặng lẽ lui về phía sau mấy bước.
Thật ra lúc nãy y cũng cảm thấy có gì đó không đúng.
Y biết mương Liêm Tử nằm ở đường chính bên kia.
Đội ngựa do Khánh Mộ Lam dẫn đầu lên đường trước y, nếu tên thợ săn này đi tới từ mương Liêm Tử, nhất định sẽ gặp Khánh Mộ Lam.
Tại sao thợ săn không ngăn Khánh Mộ Lam mà lại ngăn cản y?
Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang SơnTác giả: Du KỳTruyện Đô Thị, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngSau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được… Từ thời đội hộ vệ, các cựu binh đều thống nhất mặc trang phục màu đen. Sau chiến dịch trấn áp thổ phỉ, các nhân viên hộ tống đã mặc bộ quần áo này đi khắp các làng trấn ở Kim Xuyên, trở thành một trong những biểu tượng của làng Tây Hà. Ở Kim Xuyên, có thể có người không biết quan phục của nha dịch, nhưng tuyệt đối không có người nào không biết bộ quần áo này. “Bọn ta đến từ đội trấn áp thổ phỉ làng Tây Hà, ngươi nhìn thấy thổ phỉ và người của chúng ta ở đâu?” Đại Lưu vội hỏi: “Trong đó có cô nương nào không?” “Ta thấy có mấy cô nương nhưng không mặc quần áo đội trấn áp thổ phỉ!”, thợ săn đáp: “Ở trong rừng cây dương cách hai mươi dặm bên ngoài mương Liêm Tử!” Mặc quần áo của đội trấn áp thổ phỉ, có mấy cô nương, tất cả đều phù hợp với lời nữ chưởng quầy. “Tiên sinh, đó chắc chắn chính là đám người Đại Ngưu!” Đại Lưu kích động hô lên. “Khi ta đến, ta thấy bọn họ bị thổ phỉ bao vây, các ngươi mau đi cứu bọn họ đi!” Thợ săn nói xong, lại ngượng ngùng nói thêm: “À... Ta có thể đi nhận tiền thưởng không?” Bây giờ tiêu cục Trấn Viễn đều có trụ sở ở núi Thiết Quán, núi Hổ Đầu, bến đò, Hắc Phong Lĩnh, dân chúng ở Kim Xuyên nhìn thấy thổ phỉ có thể báo cáo cho bất kỳ trụ sở nào, sau khi xác nhận, bọn họ có thể nhận được phần thưởng tương ứng. “Được, nhưng ngươi sẽ không thể nhận phần thường cho đến khi chúng ta trấn áp xong thổ phỉ”. Đại Lưu đáp: “Ngươi đi đến bến đò lấy thẻ ngà trước, sau khi trấn áp thổ phỉ xong, chúng ta sẽ gửi phần thưởng cho ngươi”. “Được!” Thợ săn đồng ý, xoay người rời đi, nhưng bị một cận vệ sau lưng Kim Phi chặn lại. “Chờ đã!” “Vị huynh đệ này có việc gì sao?” Thợ săn quay đầu hỏi. “Không có gì, ta chỉ muốn hỏi, ngươi ở làng nào?”, cận vệ hỏi. “Cái này... huynh đệ, ngươi hỏi cái này để làm gì?” Thợ săn - người đã trả lời trôi chảy trước đó, rõ ràng hơi luống cuống trước câu hỏi vô cùng đơn giản này. Kim Phi hơi híp mắt, lặng lẽ lui về phía sau mấy bước. Thật ra lúc nãy y cũng cảm thấy có gì đó không đúng. Y biết mương Liêm Tử nằm ở đường chính bên kia. Đội ngựa do Khánh Mộ Lam dẫn đầu lên đường trước y, nếu tên thợ săn này đi tới từ mương Liêm Tử, nhất định sẽ gặp Khánh Mộ Lam. Tại sao thợ săn không ngăn Khánh Mộ Lam mà lại ngăn cản y?