Tác giả:

Sau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được…

Chương 769

Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang SơnTác giả: Du KỳTruyện Đô Thị, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngSau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được… "Điện hạ cũng chỉ vì lo nghĩ cho tất cả tướng sĩ, lo nghĩ cho xã tắc Đại Khang, đây là hành động cao cả, vậy thì có tội gì chứ?"   Có qua có lại, Kim Phi cũng thuận miệng khen Cửu công chúa.   "Văn Nhi chỉ là một người phụ nữ, sao có thể làm việc cao cả như tiên sinh?", Cửu công chúa khiêm tốn nói.   "Phụ nữ thì sao chứ, mọi người đều phải có trách nhiệm với sự hưng thịnh và suy tàn của thiên hạ, phụ nữ Đại Khang nhiều hơn nam giới, phụ nữ sao có thể không quan tâm đến xã tắc?"   Kim Phi nói tiếp: "Điện hạ mấy năm nay hết lòng lo lắng cho Đại Khang, bây giờ thân là thiên kim tiểu thư lại đến nơi hoang vu hẻo lánh này, chuyện này chẳng nhẽ không phải đang lo lắng cho hạnh phúc của bách tính sao? Thứ người mang trong lòng không phải nghĩa lớn thì là gì?"   Nói như vậy cũng không phải đang bợ đít Cửu công chúa, mà Kim Phi thực sự kính nể cô ấy.   Ở Đại Khang trọng nam khinh nữ nghiêm trọng, một người phụ nữ có thể đứng trong bóng tối điều khiển triều đình nhiều năm, ai ai cũng có thể tưởng tượng được thứ áp lực cô ấy phải gánh chịu.   Cho dù là công chúa hoàng đế thích nhất, tùy tiện gả cô ấy cho một gia tộc quốc công nào đó ở kinh thành, cô ấy nhất định vẫn có thể hưởng vinh hoa phú quý cả đời.   Nhưng Cửu công chúa lại không lựa chọn vinh hoa phú quý, mà nguyện đánh cược tính mạng và hạnh phúc cả đời của mình, tự nguyện gả đi xa cho dân tộc Thổ Phiên ở nơi lạnh lẽo khổ cực này.   Có lẽ cô ấy làm như vậy vì giang sơn của hoàng thất, nhưng cho dù là vậy, Kim Phi vẫn cảm thấy cô ấy tốt hơn vô số lần những đại thần có tâm tư riêng, b*n n**c cầu vinh.   Mấy năm nay Cửu công chúa đã nghe không biết bao nhiêu lời bịa đặt, cho đến lúc này cô ấy cuối cùng cũng gặp được người hiểu lòng dạ của mình.   Khóe mắt cô ấy hơi đỏ, cô khẽ nói: "Mọi người đều phải có trách nhiệm với sự hưng thịnh và suy tàn của thiên hạ, phụ nữ tại sao không thể quan tâm xã tắc? Nếu như người trong thiên hạ đều có quan điểm như tiên sinh thì tốt biết mấy!"   "Vũ Dương, tỷ đã sớm viết thư cho muội rồi, tiên sinh chưa từng khinh thường phụ nữ".   Khánh Mộ Lam nói: "Tiên sinh từng nói, phụ nữ cũng có thể gánh vác một nửa thiên hạ, bây giờ ở làng Tây Hà này, phụ nữ không chỉ có thể đi làm, còn có thể lo toan nhiều việc, xưởng muối làng Tây Hà từ vị trí xưởng trưởng đến vị trí tổ trưởng đều có bóng dáng của phụ nữ, bọn họ vẫn quản lý xưởng muối ổn thỏa, không hề kém cạnh cánh mày râu!"  "Ừ, vậy ta phải đi xem sao".   Cửu công chúa bình tĩnh lại, mỉm cười nhìn Kim Phi: "Tiên sinh, xưởng muối có cho tham quan không?"   "Đương nhiên là có!", Kim Phi mỉm cười nói: "Có điều ta đã sai người đi chuẩn bị quần áo và đồ dùng hằng ngày, điện hạ có thể tắm rửa trước rồi tham quan cũng không muộn".   "Vậy đành nghe lời tiên sinh vậy".   Cửu công chúa mỉm cười gật đầu.   Kim Phi cười ra thế mời, đưa Cửu công chúa lên núi.  

"Điện hạ cũng chỉ vì lo nghĩ cho tất cả tướng sĩ, lo nghĩ cho xã tắc Đại Khang, đây là hành động cao cả, vậy thì có tội gì chứ?"  

 

Có qua có lại, Kim Phi cũng thuận miệng khen Cửu công chúa.  

 

"Văn Nhi chỉ là một người phụ nữ, sao có thể làm việc cao cả như tiên sinh?", Cửu công chúa khiêm tốn nói.  

 

"Phụ nữ thì sao chứ, mọi người đều phải có trách nhiệm với sự hưng thịnh và suy tàn của thiên hạ, phụ nữ Đại Khang nhiều hơn nam giới, phụ nữ sao có thể không quan tâm đến xã tắc?"  

 

Kim Phi nói tiếp: "Điện hạ mấy năm nay hết lòng lo lắng cho Đại Khang, bây giờ thân là thiên kim tiểu thư lại đến nơi hoang vu hẻo lánh này, chuyện này chẳng nhẽ không phải đang lo lắng cho hạnh phúc của bách tính sao? Thứ người mang trong lòng không phải nghĩa lớn thì là gì?"  

 

Nói như vậy cũng không phải đang bợ đít Cửu công chúa, mà Kim Phi thực sự kính nể cô ấy.  

 

Ở Đại Khang trọng nam khinh nữ nghiêm trọng, một người phụ nữ có thể đứng trong bóng tối điều khiển triều đình nhiều năm, ai ai cũng có thể tưởng tượng được thứ áp lực cô ấy phải gánh chịu.  

 

Cho dù là công chúa hoàng đế thích nhất, tùy tiện gả cô ấy cho một gia tộc quốc công nào đó ở kinh thành, cô ấy nhất định vẫn có thể hưởng vinh hoa phú quý cả đời.  

 

Nhưng Cửu công chúa lại không lựa chọn vinh hoa phú quý, mà nguyện đánh cược tính mạng và hạnh phúc cả đời của mình, tự nguyện gả đi xa cho dân tộc Thổ Phiên ở nơi lạnh lẽo khổ cực này.  

 

Có lẽ cô ấy làm như vậy vì giang sơn của hoàng thất, nhưng cho dù là vậy, Kim Phi vẫn cảm thấy cô ấy tốt hơn vô số lần những đại thần có tâm tư riêng, b*n n**c cầu vinh.  

 

Mấy năm nay Cửu công chúa đã nghe không biết bao nhiêu lời bịa đặt, cho đến lúc này cô ấy cuối cùng cũng gặp được người hiểu lòng dạ của mình.  

 

Khóe mắt cô ấy hơi đỏ, cô khẽ nói: "Mọi người đều phải có trách nhiệm với sự hưng thịnh và suy tàn của thiên hạ, phụ nữ tại sao không thể quan tâm xã tắc? Nếu như người trong thiên hạ đều có quan điểm như tiên sinh thì tốt biết mấy!"  

 

"Vũ Dương, tỷ đã sớm viết thư cho muội rồi, tiên sinh chưa từng khinh thường phụ nữ".  

 

Khánh Mộ Lam nói: "Tiên sinh từng nói, phụ nữ cũng có thể gánh vác một nửa thiên hạ, bây giờ ở làng Tây Hà này, phụ nữ không chỉ có thể đi làm, còn có thể lo toan nhiều việc, xưởng muối làng Tây Hà từ vị trí xưởng trưởng đến vị trí tổ trưởng đều có bóng dáng của phụ nữ, bọn họ vẫn quản lý xưởng muối ổn thỏa, không hề kém cạnh cánh mày râu!"  

"Ừ, vậy ta phải đi xem sao".  

 

Cửu công chúa bình tĩnh lại, mỉm cười nhìn Kim Phi: "Tiên sinh, xưởng muối có cho tham quan không?"  

 

"Đương nhiên là có!", Kim Phi mỉm cười nói: "Có điều ta đã sai người đi chuẩn bị quần áo và đồ dùng hằng ngày, điện hạ có thể tắm rửa trước rồi tham quan cũng không muộn".  

 

"Vậy đành nghe lời tiên sinh vậy".  

 

Cửu công chúa mỉm cười gật đầu.  

 

Kim Phi cười ra thế mời, đưa Cửu công chúa lên núi.  

Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang SơnTác giả: Du KỳTruyện Đô Thị, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngSau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được… "Điện hạ cũng chỉ vì lo nghĩ cho tất cả tướng sĩ, lo nghĩ cho xã tắc Đại Khang, đây là hành động cao cả, vậy thì có tội gì chứ?"   Có qua có lại, Kim Phi cũng thuận miệng khen Cửu công chúa.   "Văn Nhi chỉ là một người phụ nữ, sao có thể làm việc cao cả như tiên sinh?", Cửu công chúa khiêm tốn nói.   "Phụ nữ thì sao chứ, mọi người đều phải có trách nhiệm với sự hưng thịnh và suy tàn của thiên hạ, phụ nữ Đại Khang nhiều hơn nam giới, phụ nữ sao có thể không quan tâm đến xã tắc?"   Kim Phi nói tiếp: "Điện hạ mấy năm nay hết lòng lo lắng cho Đại Khang, bây giờ thân là thiên kim tiểu thư lại đến nơi hoang vu hẻo lánh này, chuyện này chẳng nhẽ không phải đang lo lắng cho hạnh phúc của bách tính sao? Thứ người mang trong lòng không phải nghĩa lớn thì là gì?"   Nói như vậy cũng không phải đang bợ đít Cửu công chúa, mà Kim Phi thực sự kính nể cô ấy.   Ở Đại Khang trọng nam khinh nữ nghiêm trọng, một người phụ nữ có thể đứng trong bóng tối điều khiển triều đình nhiều năm, ai ai cũng có thể tưởng tượng được thứ áp lực cô ấy phải gánh chịu.   Cho dù là công chúa hoàng đế thích nhất, tùy tiện gả cô ấy cho một gia tộc quốc công nào đó ở kinh thành, cô ấy nhất định vẫn có thể hưởng vinh hoa phú quý cả đời.   Nhưng Cửu công chúa lại không lựa chọn vinh hoa phú quý, mà nguyện đánh cược tính mạng và hạnh phúc cả đời của mình, tự nguyện gả đi xa cho dân tộc Thổ Phiên ở nơi lạnh lẽo khổ cực này.   Có lẽ cô ấy làm như vậy vì giang sơn của hoàng thất, nhưng cho dù là vậy, Kim Phi vẫn cảm thấy cô ấy tốt hơn vô số lần những đại thần có tâm tư riêng, b*n n**c cầu vinh.   Mấy năm nay Cửu công chúa đã nghe không biết bao nhiêu lời bịa đặt, cho đến lúc này cô ấy cuối cùng cũng gặp được người hiểu lòng dạ của mình.   Khóe mắt cô ấy hơi đỏ, cô khẽ nói: "Mọi người đều phải có trách nhiệm với sự hưng thịnh và suy tàn của thiên hạ, phụ nữ tại sao không thể quan tâm xã tắc? Nếu như người trong thiên hạ đều có quan điểm như tiên sinh thì tốt biết mấy!"   "Vũ Dương, tỷ đã sớm viết thư cho muội rồi, tiên sinh chưa từng khinh thường phụ nữ".   Khánh Mộ Lam nói: "Tiên sinh từng nói, phụ nữ cũng có thể gánh vác một nửa thiên hạ, bây giờ ở làng Tây Hà này, phụ nữ không chỉ có thể đi làm, còn có thể lo toan nhiều việc, xưởng muối làng Tây Hà từ vị trí xưởng trưởng đến vị trí tổ trưởng đều có bóng dáng của phụ nữ, bọn họ vẫn quản lý xưởng muối ổn thỏa, không hề kém cạnh cánh mày râu!"  "Ừ, vậy ta phải đi xem sao".   Cửu công chúa bình tĩnh lại, mỉm cười nhìn Kim Phi: "Tiên sinh, xưởng muối có cho tham quan không?"   "Đương nhiên là có!", Kim Phi mỉm cười nói: "Có điều ta đã sai người đi chuẩn bị quần áo và đồ dùng hằng ngày, điện hạ có thể tắm rửa trước rồi tham quan cũng không muộn".   "Vậy đành nghe lời tiên sinh vậy".   Cửu công chúa mỉm cười gật đầu.   Kim Phi cười ra thế mời, đưa Cửu công chúa lên núi.  

Chương 769