Sau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được…
Chương 790
Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang SơnTác giả: Du KỳTruyện Đô Thị, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngSau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được… Với nhãn lực của mình, cô ấy có thể nhìn ra Quan Hạ Nhi là kiểu phụ nữ làng quê hướng nội, và cô ấy không quá coi trọng. Đến bây giờ mới nhận ra rằng bản thân đã phạm sai lầm, không ngờ Quan Hạ Nhi còn biết điều phối hương liệu. Khi còn ở kinh thành, Cửu công chúa đã rất chú ý đến Thương hội Kim Xuyên, cô ấy biết rất rõ mùi thơm rất quan trọng trong việc mở rộng thì trường.. Không ngờ, những mùi hương ấy lại đến từ bàn tay của một người phụ nữ hay e thẹn như thế. Nhìn thấy dân làng lần lượt tụ tập ở cổng làng, Kim Phi đánh tiếng với công chúa rồi nhảy lên bục cao ở cổng làng. Cửu công chúa cũng không đi, mà sai người đánh xe sang một bên, sau đó gọi Đường Tiểu Bắc lên xe. "Mộ Lam tỷ, tướng công không phải đi cứu tỷ sao? Tại sao lại gặp được điện hạ?" Đường Tiểu Bắc vẫn còn bối rối về vấn đề này, và hỏi Khánh Mộ Lam ngay khi lên xe. Khánh Mộ Lam bắt đầu kể những gì đã xảy ra từ núi Ngũ Lang trong những ngày qua. Ba người đang trò chuyện thì chợt nghe thấy tiếng bước chân nặng nề từ trong làng truyền đến. Các nữ công nhân của các xưởng dệt xếp hàng ngay ngắn. Bây giờ có tận mấy xưởng dệt ở làng Tây Hà, ngoài kéo sợi, một xưởng dệt mới cũng đã được mở. Sợi tơ được sản xuất trong xưởng kéo sợi không còn được gửi đến Quảng Nguyên để bán nữa mà được xử lý lại và bán sau khi được làm thành vải. Kết quả là tổng lợi nhuận của xưởng dệt lập tức tăng lên rất nhiều, quy mô cũng ngày càng lớn, số lượng nữ công nhân làm ca ngày cộng với các loại công việc khác như hậu cần cộng lại đã lên tới hơn một nghìn người. Ngàn người không phải là nhiều, nhưng khi tập hợp lại với nhau thì vẫn gây choáng ngợp. Bốn người một hàng, từ cổng làng đến chỗ sâu nhất của làng, nhìn không thấy đuôi. "Tất cả họ đều làm việc trong nhà máy của tiên sinh à?" Cửu công chúa kinh ngạc hỏi. "Đây chỉ là ca ngày, ca đêm còn chưa tới", Khánh Mộ Lam trả lời. Lời vừa dứt, các nữ công nhân đang nghỉ ngơi trong ký túc xá cũng từ phía nam đi vào hội trường dưới sự dẫn dắt của một chủ quản phân xưởng. Sau đó, dân làng làng Tây Hà và nhóm dân làng tổ 2 do Triệu lão dẫn dắt cũng lần lượt đến. Cuối cùng, trưởng làng đưa những người đàn ông từ công trường xây dựng, lò gạch và những nơi khác đến. Sân đập lúa khổng lồ chật kín người. Kim Phi thấy rằng mọi người đã đến hòm hòm rồi, y mới nhảy lên một bục gỗ ở giữa đám đông. "Các vị phụ lão hương thân, huynh đệ tỷ muội, thật xin lỗi làm mất thời gian của mọi người, nhưng ta phát hiện một vấn đề rất nghiêm trọng cần phải giải quyết, cho nên mới gọi mọi người tới đây".
Với nhãn lực của mình, cô ấy có thể nhìn ra Quan Hạ Nhi là kiểu phụ nữ làng quê hướng nội, và cô ấy không quá coi trọng.
Đến bây giờ mới nhận ra rằng bản thân đã phạm sai lầm, không ngờ Quan Hạ Nhi còn biết điều phối hương liệu.
Khi còn ở kinh thành, Cửu công chúa đã rất chú ý đến Thương hội Kim Xuyên, cô ấy biết rất rõ mùi thơm rất quan trọng trong việc mở rộng thì trường..
Không ngờ, những mùi hương ấy lại đến từ bàn tay của một người phụ nữ hay e thẹn như thế.
Nhìn thấy dân làng lần lượt tụ tập ở cổng làng, Kim Phi đánh tiếng với công chúa rồi nhảy lên bục cao ở cổng làng.
Cửu công chúa cũng không đi, mà sai người đánh xe sang một bên, sau đó gọi Đường Tiểu Bắc lên xe.
"Mộ Lam tỷ, tướng công không phải đi cứu tỷ sao? Tại sao lại gặp được điện hạ?"
Đường Tiểu Bắc vẫn còn bối rối về vấn đề này, và hỏi Khánh Mộ Lam ngay khi lên xe.
Khánh Mộ Lam bắt đầu kể những gì đã xảy ra từ núi Ngũ Lang trong những ngày qua.
Ba người đang trò chuyện thì chợt nghe thấy tiếng bước chân nặng nề từ trong làng truyền đến.
Các nữ công nhân của các xưởng dệt xếp hàng ngay ngắn.
Bây giờ có tận mấy xưởng dệt ở làng Tây Hà, ngoài kéo sợi, một xưởng dệt mới cũng đã được mở.
Sợi tơ được sản xuất trong xưởng kéo sợi không còn được gửi đến Quảng Nguyên để bán nữa mà được xử lý lại và bán sau khi được làm thành vải.
Kết quả là tổng lợi nhuận của xưởng dệt lập tức tăng lên rất nhiều, quy mô cũng ngày càng lớn, số lượng nữ công nhân làm ca ngày cộng với các loại công việc khác như hậu cần cộng lại đã lên tới hơn một nghìn người.
Ngàn người không phải là nhiều, nhưng khi tập hợp lại với nhau thì vẫn gây choáng ngợp.
Bốn người một hàng, từ cổng làng đến chỗ sâu nhất của làng, nhìn không thấy đuôi.
"Tất cả họ đều làm việc trong nhà máy của tiên sinh à?"
Cửu công chúa kinh ngạc hỏi.
"Đây chỉ là ca ngày, ca đêm còn chưa tới", Khánh Mộ Lam trả lời.
Lời vừa dứt, các nữ công nhân đang nghỉ ngơi trong ký túc xá cũng từ phía nam đi vào hội trường dưới sự dẫn dắt của một chủ quản phân xưởng.
Sau đó, dân làng làng Tây Hà và nhóm dân làng tổ 2 do Triệu lão dẫn dắt cũng lần lượt đến.
Cuối cùng, trưởng làng đưa những người đàn ông từ công trường xây dựng, lò gạch và những nơi khác đến.
Sân đập lúa khổng lồ chật kín người.
Kim Phi thấy rằng mọi người đã đến hòm hòm rồi, y mới nhảy lên một bục gỗ ở giữa đám đông.
"Các vị phụ lão hương thân, huynh đệ tỷ muội, thật xin lỗi làm mất thời gian của mọi người, nhưng ta phát hiện một vấn đề rất nghiêm trọng cần phải giải quyết, cho nên mới gọi mọi người tới đây".
Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang SơnTác giả: Du KỳTruyện Đô Thị, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngSau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được… Với nhãn lực của mình, cô ấy có thể nhìn ra Quan Hạ Nhi là kiểu phụ nữ làng quê hướng nội, và cô ấy không quá coi trọng. Đến bây giờ mới nhận ra rằng bản thân đã phạm sai lầm, không ngờ Quan Hạ Nhi còn biết điều phối hương liệu. Khi còn ở kinh thành, Cửu công chúa đã rất chú ý đến Thương hội Kim Xuyên, cô ấy biết rất rõ mùi thơm rất quan trọng trong việc mở rộng thì trường.. Không ngờ, những mùi hương ấy lại đến từ bàn tay của một người phụ nữ hay e thẹn như thế. Nhìn thấy dân làng lần lượt tụ tập ở cổng làng, Kim Phi đánh tiếng với công chúa rồi nhảy lên bục cao ở cổng làng. Cửu công chúa cũng không đi, mà sai người đánh xe sang một bên, sau đó gọi Đường Tiểu Bắc lên xe. "Mộ Lam tỷ, tướng công không phải đi cứu tỷ sao? Tại sao lại gặp được điện hạ?" Đường Tiểu Bắc vẫn còn bối rối về vấn đề này, và hỏi Khánh Mộ Lam ngay khi lên xe. Khánh Mộ Lam bắt đầu kể những gì đã xảy ra từ núi Ngũ Lang trong những ngày qua. Ba người đang trò chuyện thì chợt nghe thấy tiếng bước chân nặng nề từ trong làng truyền đến. Các nữ công nhân của các xưởng dệt xếp hàng ngay ngắn. Bây giờ có tận mấy xưởng dệt ở làng Tây Hà, ngoài kéo sợi, một xưởng dệt mới cũng đã được mở. Sợi tơ được sản xuất trong xưởng kéo sợi không còn được gửi đến Quảng Nguyên để bán nữa mà được xử lý lại và bán sau khi được làm thành vải. Kết quả là tổng lợi nhuận của xưởng dệt lập tức tăng lên rất nhiều, quy mô cũng ngày càng lớn, số lượng nữ công nhân làm ca ngày cộng với các loại công việc khác như hậu cần cộng lại đã lên tới hơn một nghìn người. Ngàn người không phải là nhiều, nhưng khi tập hợp lại với nhau thì vẫn gây choáng ngợp. Bốn người một hàng, từ cổng làng đến chỗ sâu nhất của làng, nhìn không thấy đuôi. "Tất cả họ đều làm việc trong nhà máy của tiên sinh à?" Cửu công chúa kinh ngạc hỏi. "Đây chỉ là ca ngày, ca đêm còn chưa tới", Khánh Mộ Lam trả lời. Lời vừa dứt, các nữ công nhân đang nghỉ ngơi trong ký túc xá cũng từ phía nam đi vào hội trường dưới sự dẫn dắt của một chủ quản phân xưởng. Sau đó, dân làng làng Tây Hà và nhóm dân làng tổ 2 do Triệu lão dẫn dắt cũng lần lượt đến. Cuối cùng, trưởng làng đưa những người đàn ông từ công trường xây dựng, lò gạch và những nơi khác đến. Sân đập lúa khổng lồ chật kín người. Kim Phi thấy rằng mọi người đã đến hòm hòm rồi, y mới nhảy lên một bục gỗ ở giữa đám đông. "Các vị phụ lão hương thân, huynh đệ tỷ muội, thật xin lỗi làm mất thời gian của mọi người, nhưng ta phát hiện một vấn đề rất nghiêm trọng cần phải giải quyết, cho nên mới gọi mọi người tới đây".