Tác giả:

Sau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được…

Chương 796

Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang SơnTác giả: Du KỳTruyện Đô Thị, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngSau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được…  Mặc dù yêu cầu của kính hiển vi khá cao, thế nhưng Kim Phi tự tin nhiều nhất mất vài năm là y chắc chắn có thể bán ra được.   Cửu công chúa vốn dĩ chỉ đứng bên cạnh lắng nghe, nhưng nghe thấy lời Chu Cẩm nói, sắc mặt lập tức thay đổi.   Lập tức túm lấy Chu Cẩm hỏi: “Ban nãy cô nói cái gì? Nói lại một lần nữa ta nghe!”   “Cô là ai vậy, đau tôi kia!”, Chu Cẩm giằng cánh tay ra, th* d*c trừng mắt nhìn Cửu công chúa.   “Cẩm Nhi không được vô lễ, vị này là Cửu công chúa điện hạ của triều đại này!”   Kim Phi vội vàng gõ một cái lên đầu Chu Cẩm, sau đó xin lỗi Cửu công chúa: “Đồ đệ còn trẻ dại chưa trải sự đời, cư xử l* m*ng với điện hạ, mong điện hạ bỏ qua cho!”   “Công...công chúa?”   Chu Cẩm trợn trừng mắt, hiếu kỳ quan sát Cửu công chúa.   Dù gì cô ấy cũng chỉ là một cô gái lớn lên nơi núi rừng, vẫn không biết công chúa tượng trưng cho điều gì.   “Ngây ra cái gì, còn không mau dập đầu xin lỗi điện hạ đi?”   Đường Tiểu Bắc đá một cú vào chân Chu Cẩm.   “Cẩm Nhi xin dập đầu xin lỗi công chúa!”   Lúc này Chu Cẩm mới hoàn hồn trở lại, quỳ xuống dập đầu xin lỗi Cửu công chúa.   “Mau đứng dậy!”   Khi trước lúc được Quan Hạ Nhi và Đường Tiểu Bắc hành lễ, Cửu công chúa đều ngồi trên xe ngựa, nhưng lúc này lại giơ tay ra kéo Chu Cẩm đứng dậy.   Cô ấy kích động hỏi: “Tiểu cô nương, ban nãy cô nói gì? Thật sự có cách có thể khiến cho thương binh trên chiến trường sống được quá nửa sao?”Trong thời kỳ phong kiến, các trận chiến giữa hai đội quân về cơ bản là đấu tay đôi.   Sau một trận chiến, số lượng binh lính bị thườn chết nhiều gấp mấy lần số lượng binh lính đánh nhau chết trên chiến trường.   Do điều kiện y tế lạc hậu, tỷ lệ tử vong vô cùng cao.   Đặc biệt là trong mùa hè, nếu vệ sinh doanh trại không đạt tiêu chuẩn sẽ rất dễ bị nhiễm bệnh.   Một khi đã bị nhiễm bệnh, có thể sống sót hay không là tùy vào thể chất cơ thể của mỗi người.   Một số người bị thương phải mổ bụng moi ruột ra, kết quả vẫn cầm cự được.   Cũng có một số người bị thương chỉ cắt một vết nhỏ ở cánh tay, cuối cùng vẫn chết.   Tình trạng này không phải là hiếm.   Sau một trận chiến, chỉ có vài chục người chết trên chiến trường, nhưng có thể có hàng trăm binh lính bị thương chết trong doanh trại.   Nếu như có thể giảm một nửa tỷ lệ tử vong những binh lính bị thương, việc này đối với Đại Khang thực sự quá quan trọng.   

 Mặc dù yêu cầu của kính hiển vi khá cao, thế nhưng Kim Phi tự tin nhiều nhất mất vài năm là y chắc chắn có thể bán ra được.  

 

Cửu công chúa vốn dĩ chỉ đứng bên cạnh lắng nghe, nhưng nghe thấy lời Chu Cẩm nói, sắc mặt lập tức thay đổi.  

 

Lập tức túm lấy Chu Cẩm hỏi: “Ban nãy cô nói cái gì? Nói lại một lần nữa ta nghe!”  

 

“Cô là ai vậy, đau tôi kia!”, Chu Cẩm giằng cánh tay ra, th* d*c trừng mắt nhìn Cửu công chúa.  

 

“Cẩm Nhi không được vô lễ, vị này là Cửu công chúa điện hạ của triều đại này!”  

 

Kim Phi vội vàng gõ một cái lên đầu Chu Cẩm, sau đó xin lỗi Cửu công chúa: “Đồ đệ còn trẻ dại chưa trải sự đời, cư xử l* m*ng với điện hạ, mong điện hạ bỏ qua cho!”  

 

“Công...công chúa?”  

 

Chu Cẩm trợn trừng mắt, hiếu kỳ quan sát Cửu công chúa.  

 

Dù gì cô ấy cũng chỉ là một cô gái lớn lên nơi núi rừng, vẫn không biết công chúa tượng trưng cho điều gì.  

 

“Ngây ra cái gì, còn không mau dập đầu xin lỗi điện hạ đi?”  

 

Đường Tiểu Bắc đá một cú vào chân Chu Cẩm.  

 

“Cẩm Nhi xin dập đầu xin lỗi công chúa!”  

 

Lúc này Chu Cẩm mới hoàn hồn trở lại, quỳ xuống dập đầu xin lỗi Cửu công chúa.  

 

“Mau đứng dậy!”  

 

Khi trước lúc được Quan Hạ Nhi và Đường Tiểu Bắc hành lễ, Cửu công chúa đều ngồi trên xe ngựa, nhưng lúc này lại giơ tay ra kéo Chu Cẩm đứng dậy.  

 

Cô ấy kích động hỏi: “Tiểu cô nương, ban nãy cô nói gì? Thật sự có cách có thể khiến cho thương binh trên chiến trường sống được quá nửa sao?”

Trong thời kỳ phong kiến, các trận chiến giữa hai đội quân về cơ bản là đấu tay đôi.  

 

Sau một trận chiến, số lượng binh lính bị thườn chết nhiều gấp mấy lần số lượng binh lính đánh nhau chết trên chiến trường.  

 

Do điều kiện y tế lạc hậu, tỷ lệ tử vong vô cùng cao.  

 

Đặc biệt là trong mùa hè, nếu vệ sinh doanh trại không đạt tiêu chuẩn sẽ rất dễ bị nhiễm bệnh.  

 

Một khi đã bị nhiễm bệnh, có thể sống sót hay không là tùy vào thể chất cơ thể của mỗi người.  

 

Một số người bị thương phải mổ bụng moi ruột ra, kết quả vẫn cầm cự được.  

 

Cũng có một số người bị thương chỉ cắt một vết nhỏ ở cánh tay, cuối cùng vẫn chết.  

 

Tình trạng này không phải là hiếm.  

 

Sau một trận chiến, chỉ có vài chục người chết trên chiến trường, nhưng có thể có hàng trăm binh lính bị thương chết trong doanh trại.  

 

Nếu như có thể giảm một nửa tỷ lệ tử vong những binh lính bị thương, việc này đối với Đại Khang thực sự quá quan trọng.  

 

Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang SơnTác giả: Du KỳTruyện Đô Thị, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngSau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được…  Mặc dù yêu cầu của kính hiển vi khá cao, thế nhưng Kim Phi tự tin nhiều nhất mất vài năm là y chắc chắn có thể bán ra được.   Cửu công chúa vốn dĩ chỉ đứng bên cạnh lắng nghe, nhưng nghe thấy lời Chu Cẩm nói, sắc mặt lập tức thay đổi.   Lập tức túm lấy Chu Cẩm hỏi: “Ban nãy cô nói cái gì? Nói lại một lần nữa ta nghe!”   “Cô là ai vậy, đau tôi kia!”, Chu Cẩm giằng cánh tay ra, th* d*c trừng mắt nhìn Cửu công chúa.   “Cẩm Nhi không được vô lễ, vị này là Cửu công chúa điện hạ của triều đại này!”   Kim Phi vội vàng gõ một cái lên đầu Chu Cẩm, sau đó xin lỗi Cửu công chúa: “Đồ đệ còn trẻ dại chưa trải sự đời, cư xử l* m*ng với điện hạ, mong điện hạ bỏ qua cho!”   “Công...công chúa?”   Chu Cẩm trợn trừng mắt, hiếu kỳ quan sát Cửu công chúa.   Dù gì cô ấy cũng chỉ là một cô gái lớn lên nơi núi rừng, vẫn không biết công chúa tượng trưng cho điều gì.   “Ngây ra cái gì, còn không mau dập đầu xin lỗi điện hạ đi?”   Đường Tiểu Bắc đá một cú vào chân Chu Cẩm.   “Cẩm Nhi xin dập đầu xin lỗi công chúa!”   Lúc này Chu Cẩm mới hoàn hồn trở lại, quỳ xuống dập đầu xin lỗi Cửu công chúa.   “Mau đứng dậy!”   Khi trước lúc được Quan Hạ Nhi và Đường Tiểu Bắc hành lễ, Cửu công chúa đều ngồi trên xe ngựa, nhưng lúc này lại giơ tay ra kéo Chu Cẩm đứng dậy.   Cô ấy kích động hỏi: “Tiểu cô nương, ban nãy cô nói gì? Thật sự có cách có thể khiến cho thương binh trên chiến trường sống được quá nửa sao?”Trong thời kỳ phong kiến, các trận chiến giữa hai đội quân về cơ bản là đấu tay đôi.   Sau một trận chiến, số lượng binh lính bị thườn chết nhiều gấp mấy lần số lượng binh lính đánh nhau chết trên chiến trường.   Do điều kiện y tế lạc hậu, tỷ lệ tử vong vô cùng cao.   Đặc biệt là trong mùa hè, nếu vệ sinh doanh trại không đạt tiêu chuẩn sẽ rất dễ bị nhiễm bệnh.   Một khi đã bị nhiễm bệnh, có thể sống sót hay không là tùy vào thể chất cơ thể của mỗi người.   Một số người bị thương phải mổ bụng moi ruột ra, kết quả vẫn cầm cự được.   Cũng có một số người bị thương chỉ cắt một vết nhỏ ở cánh tay, cuối cùng vẫn chết.   Tình trạng này không phải là hiếm.   Sau một trận chiến, chỉ có vài chục người chết trên chiến trường, nhưng có thể có hàng trăm binh lính bị thương chết trong doanh trại.   Nếu như có thể giảm một nửa tỷ lệ tử vong những binh lính bị thương, việc này đối với Đại Khang thực sự quá quan trọng.   

Chương 796