Sau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được…
Chương 798
Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang SơnTác giả: Du KỳTruyện Đô Thị, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngSau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được… Khung cảnh được miêu tả trong đó, Cửu công chúa chỉ nghĩ thôi cũng thấy đáng sợ rồi. Nếu như giải quyết được bệnh sốt rét, ý nghĩa vô cùng to lớn. “Trước đây có nghe nói một số kiến thức về bệnh sốt rét, nhưng chỉ biết cách phòng ngừa và chữa trị, còn về bệnh nhân đã bị mắc bệnh truyền nhiễm, tạm thời không có cách nào tốt cả”, Kim Phi trả lời. ““Biết cách phòng ngừa và kiểm soát có thể ngăn chặn bệnh sốt rét ở mức cao nhất trước khi nó bắt đầu hoành hành”. Ngụy tiên sinh nói: “Lần này nếu như không có Kim tiên sinh chỉ điểm, lão hủ e là không có cách nào cả”. “Trước đây chỉ biết tiên sinh giỏi rèn sắt, ngâm thơ, điều binh, không ngờ tiên sinh cũng rất hiểu biết về y thuật”. Cửu công chúa cười hỏi: “Tiên sinh, có chuyện gì ngài không biết không?” “Đúng vậy, so với tiên sinh, cả đời này của lão hủ có là gì”. Ngụy lang trung đồng ý gật đầu. “Tiên sinh, những cái này tiên sinh học được từ ai thế?”, Cửu công chúa tò mò hỏi. “Ngày bé ham chơi, thường xuyên trốn học lên núi chơi, ở trên núi gặp một ông lão tiên phong đạo cốt, rất nhiều thứ đều là ông ấy dạy cho ta”. Kim Phi bịa ra một cao nhân để ứng phó: “Đáng tiếc năm đó không hiểu chuyện, chỉ học được chút tài nghệ của ông lão ấy mà thôi, sau đó ông ấy lại đi ngao du khắp nơi rồi”. Thời phong kiến dị đoan, mê tín vẫn là cái cớ tốt nhất. Ngụy lang trung không hề nghi ngờ lời của Kim Phi. Cửu công chúa mặc dù có chút nghi hoặc, nhưng cũng không hỏi nhiều, cũng coi như chấp nhận cách nói này. “Kim tiên sinh, phẫu thuật cũng là do lão tiên sinh đó dạy ngài sao?”, Ngụy lang trung hỏi. “Đúng vậy”, Kim Phi đáp: “Lão tiên sinh nói với ta, ở những nơi tối tăm của sự thối nát, nhiều loài côn trùng nhỏ mà mắt người không thể nhìn thấy sẽ sinh sản. Những con côn trùng nhỏ này có một số thích uống máu, một số thích ăn thịt người và các cơ quan nội tạng của động vật”. “Bình thường bị da thịt của chúng ta ngăn cản, côn trùng đành bất lực, nhưng khi cơ thể bị thương, côn trùng có thể thông qua vết thương tiến vào phá hoại bên trong cơ thể”. “Sốt rét thực sự là do những con bọ nhỏ này gây ra, nhưng chúng quá nhỏ để chúng ta có thể nhìn thấy." “Có lý, người ở trong bóng tối thời gian dài rất có nguy cơ sinh bệnh”. Ngụy lang trung gật đầu đồng ý. “Nhưng nếu mắt người không thể nhìn thấy loại côn trùng này, lão tiên sinh làm sao biết được?" Cửu công chúa hỏi. “Lão tiên sinh nói rằng ông ấy đã từng thấy một cái gương gọi là kính hiển vi, thông qua cái gương này, mọi thứ sẽ trở nên to hơn, khi to đến một mức nhất định thì có thể nhìn thấy được loại côn trùng này”. “Trên đời này lại có bảo vật như vậy sao?”, Ngụy lang trung nói. “Nếu như có bảo vật lợi hại giống như lời tiên sinh nói, vậy thì sau khi soi chiếc gương đó một lượng bạc biến thành mấy lượng bạc sao?” Cửu công chúa cẩn thận hơn nhiều, vẫn còn nhiều hoài nghi. "Loại gương này chỉ làm cho mọi thứ trông lớn hơn và rõ ràng hơn, nhưng nó không thực sự làm cho mọi thứ lớn hơn”, Kim Phi giải thích.
Khung cảnh được miêu tả trong đó, Cửu công chúa chỉ nghĩ thôi cũng thấy đáng sợ rồi.
Nếu như giải quyết được bệnh sốt rét, ý nghĩa vô cùng to lớn.
“Trước đây có nghe nói một số kiến thức về bệnh sốt rét, nhưng chỉ biết cách phòng ngừa và chữa trị, còn về bệnh nhân đã bị mắc bệnh truyền nhiễm, tạm thời không có cách nào tốt cả”, Kim Phi trả lời.
““Biết cách phòng ngừa và kiểm soát có thể ngăn chặn bệnh sốt rét ở mức cao nhất trước khi nó bắt đầu hoành hành”.
Ngụy tiên sinh nói: “Lần này nếu như không có Kim tiên sinh chỉ điểm, lão hủ e là không có cách nào cả”.
“Trước đây chỉ biết tiên sinh giỏi rèn sắt, ngâm thơ, điều binh, không ngờ tiên sinh cũng rất hiểu biết về y thuật”.
Cửu công chúa cười hỏi: “Tiên sinh, có chuyện gì ngài không biết không?”
“Đúng vậy, so với tiên sinh, cả đời này của lão hủ có là gì”.
Ngụy lang trung đồng ý gật đầu.
“Tiên sinh, những cái này tiên sinh học được từ ai thế?”, Cửu công chúa tò mò hỏi.
“Ngày bé ham chơi, thường xuyên trốn học lên núi chơi, ở trên núi gặp một ông lão tiên phong đạo cốt, rất nhiều thứ đều là ông ấy dạy cho ta”.
Kim Phi bịa ra một cao nhân để ứng phó: “Đáng tiếc năm đó không hiểu chuyện, chỉ học được chút tài nghệ của ông lão ấy mà thôi, sau đó ông ấy lại đi ngao du khắp nơi rồi”.
Thời phong kiến dị đoan, mê tín vẫn là cái cớ tốt nhất.
Ngụy lang trung không hề nghi ngờ lời của Kim Phi.
Cửu công chúa mặc dù có chút nghi hoặc, nhưng cũng không hỏi nhiều, cũng coi như chấp nhận cách nói này.
“Kim tiên sinh, phẫu thuật cũng là do lão tiên sinh đó dạy ngài sao?”, Ngụy lang trung hỏi.
“Đúng vậy”, Kim Phi đáp: “Lão tiên sinh nói với ta, ở những nơi tối tăm của sự thối nát, nhiều loài côn trùng nhỏ mà mắt người không thể nhìn thấy sẽ sinh sản. Những con côn trùng nhỏ này có một số thích uống máu, một số thích ăn thịt người và các cơ quan nội tạng của động vật”.
“Bình thường bị da thịt của chúng ta ngăn cản, côn trùng đành bất lực, nhưng khi cơ thể bị thương, côn trùng có thể thông qua vết thương tiến vào phá hoại bên trong cơ thể”.
“Sốt rét thực sự là do những con bọ nhỏ này gây ra, nhưng chúng quá nhỏ để chúng ta có thể nhìn thấy."
“Có lý, người ở trong bóng tối thời gian dài rất có nguy cơ sinh bệnh”.
Ngụy lang trung gật đầu đồng ý.
“Nhưng nếu mắt người không thể nhìn thấy loại côn trùng này, lão tiên sinh làm sao biết được?"
Cửu công chúa hỏi.
“Lão tiên sinh nói rằng ông ấy đã từng thấy một cái gương gọi là kính hiển vi, thông qua cái gương này, mọi thứ sẽ trở nên to hơn, khi to đến một mức nhất định thì có thể nhìn thấy được loại côn trùng này”.
“Trên đời này lại có bảo vật như vậy sao?”, Ngụy lang trung nói.
“Nếu như có bảo vật lợi hại giống như lời tiên sinh nói, vậy thì sau khi soi chiếc gương đó một lượng bạc biến thành mấy lượng bạc sao?”
Cửu công chúa cẩn thận hơn nhiều, vẫn còn nhiều hoài nghi.
"Loại gương này chỉ làm cho mọi thứ trông lớn hơn và rõ ràng hơn, nhưng nó không thực sự làm cho mọi thứ lớn hơn”, Kim Phi giải thích.
Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang SơnTác giả: Du KỳTruyện Đô Thị, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngSau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được… Khung cảnh được miêu tả trong đó, Cửu công chúa chỉ nghĩ thôi cũng thấy đáng sợ rồi. Nếu như giải quyết được bệnh sốt rét, ý nghĩa vô cùng to lớn. “Trước đây có nghe nói một số kiến thức về bệnh sốt rét, nhưng chỉ biết cách phòng ngừa và chữa trị, còn về bệnh nhân đã bị mắc bệnh truyền nhiễm, tạm thời không có cách nào tốt cả”, Kim Phi trả lời. ““Biết cách phòng ngừa và kiểm soát có thể ngăn chặn bệnh sốt rét ở mức cao nhất trước khi nó bắt đầu hoành hành”. Ngụy tiên sinh nói: “Lần này nếu như không có Kim tiên sinh chỉ điểm, lão hủ e là không có cách nào cả”. “Trước đây chỉ biết tiên sinh giỏi rèn sắt, ngâm thơ, điều binh, không ngờ tiên sinh cũng rất hiểu biết về y thuật”. Cửu công chúa cười hỏi: “Tiên sinh, có chuyện gì ngài không biết không?” “Đúng vậy, so với tiên sinh, cả đời này của lão hủ có là gì”. Ngụy lang trung đồng ý gật đầu. “Tiên sinh, những cái này tiên sinh học được từ ai thế?”, Cửu công chúa tò mò hỏi. “Ngày bé ham chơi, thường xuyên trốn học lên núi chơi, ở trên núi gặp một ông lão tiên phong đạo cốt, rất nhiều thứ đều là ông ấy dạy cho ta”. Kim Phi bịa ra một cao nhân để ứng phó: “Đáng tiếc năm đó không hiểu chuyện, chỉ học được chút tài nghệ của ông lão ấy mà thôi, sau đó ông ấy lại đi ngao du khắp nơi rồi”. Thời phong kiến dị đoan, mê tín vẫn là cái cớ tốt nhất. Ngụy lang trung không hề nghi ngờ lời của Kim Phi. Cửu công chúa mặc dù có chút nghi hoặc, nhưng cũng không hỏi nhiều, cũng coi như chấp nhận cách nói này. “Kim tiên sinh, phẫu thuật cũng là do lão tiên sinh đó dạy ngài sao?”, Ngụy lang trung hỏi. “Đúng vậy”, Kim Phi đáp: “Lão tiên sinh nói với ta, ở những nơi tối tăm của sự thối nát, nhiều loài côn trùng nhỏ mà mắt người không thể nhìn thấy sẽ sinh sản. Những con côn trùng nhỏ này có một số thích uống máu, một số thích ăn thịt người và các cơ quan nội tạng của động vật”. “Bình thường bị da thịt của chúng ta ngăn cản, côn trùng đành bất lực, nhưng khi cơ thể bị thương, côn trùng có thể thông qua vết thương tiến vào phá hoại bên trong cơ thể”. “Sốt rét thực sự là do những con bọ nhỏ này gây ra, nhưng chúng quá nhỏ để chúng ta có thể nhìn thấy." “Có lý, người ở trong bóng tối thời gian dài rất có nguy cơ sinh bệnh”. Ngụy lang trung gật đầu đồng ý. “Nhưng nếu mắt người không thể nhìn thấy loại côn trùng này, lão tiên sinh làm sao biết được?" Cửu công chúa hỏi. “Lão tiên sinh nói rằng ông ấy đã từng thấy một cái gương gọi là kính hiển vi, thông qua cái gương này, mọi thứ sẽ trở nên to hơn, khi to đến một mức nhất định thì có thể nhìn thấy được loại côn trùng này”. “Trên đời này lại có bảo vật như vậy sao?”, Ngụy lang trung nói. “Nếu như có bảo vật lợi hại giống như lời tiên sinh nói, vậy thì sau khi soi chiếc gương đó một lượng bạc biến thành mấy lượng bạc sao?” Cửu công chúa cẩn thận hơn nhiều, vẫn còn nhiều hoài nghi. "Loại gương này chỉ làm cho mọi thứ trông lớn hơn và rõ ràng hơn, nhưng nó không thực sự làm cho mọi thứ lớn hơn”, Kim Phi giải thích.