Tác giả:

Sau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được…

Chương 804

Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang SơnTác giả: Du KỳTruyện Đô Thị, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngSau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được…  Tuy nhiên, quận Kim Xuyên chủ yếu là miền núi, hầu hết người dân kiếm sống bằng cách trồng dâu và cây gai dầu, tương đối ít người trồng lúa nước và lúa mì, Kim Phi sau đó quá bận rộn và vấn đề này đã bị trì hoãn.   Hiện tại Cửu công chúa đã chủ động hỏi, Kim Phi đã sẵn sàng bàn bạc với cô ấy một phen.   "Thức ăn là quan trọng nhất đối với người dân, công việc làm ruộng là nền tảng của một quốc gia, lão tiên sinh có nói thế", Kim Phi trả lời.   “Vậy lão tiên sinh nói thế nào?”, Cửu công chúa hỏi.   "Cái này..”., Kim Phi chần chờ một chút, hỏi: "Lời lão tiên sinh lời nói rất cấp tiến, không biết có nên nói hay không..”.   Cửu công chúa rất thông minh, nghe những gì Kim Phi nói, cô ấy biết rằng câu tiếp theo sẽ chỉ trích triều đình.   Nhưng nông nghiệp đối với quốc gia quan trọng như vậy, Cửu công chúa nghĩ tới đây liền đuổi Tần Minh và những thị vệ khác ra khỏi phòng điều trị kể cả Thấm Nhi.   Chỉ còn lại Kim Phi, Cửu công chúa, Khánh Mộ Lam và Ngụy Vô Nhai trong phòng.   "Tiên sinh, giờ ở đây không có người ngoài, ngài muốn nói gì cứ tùy ý nói, cho dù ngài gọi phụ thân ta là đồ ngu, ta cũng tuyệt không truy cứu!"   Cửu công chúa nói xong, trịnh trọng hành lễ với Kim Phi: “Ta cũng hy vọng tiên sinh đại lượng với thiên hạ mà nói ra sự thật”.   "Tiên sinh, ngài muốn nói gì cũng được. Vũ Dương không giống với những tên khốn tranh quyền đoạt lợi kia, cô ấy thật sự muốn vì Đại Khang”.   Khánh Mộ Lam khuyến khích: "Hơn nữa, trong hàng trăm năm kể từ khi thành lập Đại Khang, chưa có tiền lệ nào bị kết án vì nói”.   Nói xong, sợ Kim Phi lo lắng, nên đã làm mẫu nói: “Vũ Dương, muội nói bệ hạ là hôn quân không hề sai, Khánh Hoài ca ca cùng tiên sinh thắng trận, nhưng cống nạp mỗi năm cho người Đảng Hạng lại tăng lên, làm thế không phải hôn quân thì là gì?   "Haizz!……"   Cửu công chúa thở dài lắc đầu, không giải thích.   Cũng không thể giải thích.   Vì sự việc này, Cửu công chúa cũng rất bất mãn với Trần Cát.  Trên thực tế, nói về quyết định này của Trần Cát có phần không thể giải thích được.   Vài ngày trước khi sự việc xảy ra, dưới sự thuyết phục của phe chủ chiến, Trần Cát muốn đoạn tuyệt hoàn toàn với người Đảng Hạng, ngừng cống nạp và sử dụng tiền và lương thực tiết kiệm được để huấn luyện quân đội và phòng thủ trước kẻ thù.   Tuy nhiên, phe chủ hòa bằng cách nào đó đã lấy được một bản sao của các tác phẩm thư pháp và hội họa đích thực của các bậc thầy của triều đại trước và dâng chúng lên, điều này thực sự đã khiến Trần Cát thay đổi quyết định.   Nghe có vẻ ảo, nhưng thực tế là vô lý như vậy đấy.   Đây cũng là nhược điểm lớn nhất của thời đại cường quyền.   Quyền lực của hoàng đế quá lớn, rất nhiều mệnh lệnh ảnh hưởng đến toàn thiên hạ đều là do hoàng đế bị ấm đầu.  

 Tuy nhiên, quận Kim Xuyên chủ yếu là miền núi, hầu hết người dân kiếm sống bằng cách trồng dâu và cây gai dầu, tương đối ít người trồng lúa nước và lúa mì, Kim Phi sau đó quá bận rộn và vấn đề này đã bị trì hoãn.  

 

Hiện tại Cửu công chúa đã chủ động hỏi, Kim Phi đã sẵn sàng bàn bạc với cô ấy một phen.  

 

"Thức ăn là quan trọng nhất đối với người dân, công việc làm ruộng là nền tảng của một quốc gia, lão tiên sinh có nói thế", Kim Phi trả lời.  

 

“Vậy lão tiên sinh nói thế nào?”, Cửu công chúa hỏi.  

 

"Cái này..”., Kim Phi chần chờ một chút, hỏi: "Lời lão tiên sinh lời nói rất cấp tiến, không biết có nên nói hay không..”.  

 

Cửu công chúa rất thông minh, nghe những gì Kim Phi nói, cô ấy biết rằng câu tiếp theo sẽ chỉ trích triều đình.  

 

Nhưng nông nghiệp đối với quốc gia quan trọng như vậy, Cửu công chúa nghĩ tới đây liền đuổi Tần Minh và những thị vệ khác ra khỏi phòng điều trị kể cả Thấm Nhi.  

 

Chỉ còn lại Kim Phi, Cửu công chúa, Khánh Mộ Lam và Ngụy Vô Nhai trong phòng.  

 

"Tiên sinh, giờ ở đây không có người ngoài, ngài muốn nói gì cứ tùy ý nói, cho dù ngài gọi phụ thân ta là đồ ngu, ta cũng tuyệt không truy cứu!"  

 

Cửu công chúa nói xong, trịnh trọng hành lễ với Kim Phi: “Ta cũng hy vọng tiên sinh đại lượng với thiên hạ mà nói ra sự thật”.  

 

"Tiên sinh, ngài muốn nói gì cũng được. Vũ Dương không giống với những tên khốn tranh quyền đoạt lợi kia, cô ấy thật sự muốn vì Đại Khang”.  

 

Khánh Mộ Lam khuyến khích: "Hơn nữa, trong hàng trăm năm kể từ khi thành lập Đại Khang, chưa có tiền lệ nào bị kết án vì nói”.  

 

Nói xong, sợ Kim Phi lo lắng, nên đã làm mẫu nói: “Vũ Dương, muội nói bệ hạ là hôn quân không hề sai, Khánh Hoài ca ca cùng tiên sinh thắng trận, nhưng cống nạp mỗi năm cho người Đảng Hạng lại tăng lên, làm thế không phải hôn quân thì là gì?  

 

"Haizz!……"  

 

Cửu công chúa thở dài lắc đầu, không giải thích.  

 

Cũng không thể giải thích.  

 

Vì sự việc này, Cửu công chúa cũng rất bất mãn với Trần Cát.  

Trên thực tế, nói về quyết định này của Trần Cát có phần không thể giải thích được.  

 

Vài ngày trước khi sự việc xảy ra, dưới sự thuyết phục của phe chủ chiến, Trần Cát muốn đoạn tuyệt hoàn toàn với người Đảng Hạng, ngừng cống nạp và sử dụng tiền và lương thực tiết kiệm được để huấn luyện quân đội và phòng thủ trước kẻ thù.  

 

Tuy nhiên, phe chủ hòa bằng cách nào đó đã lấy được một bản sao của các tác phẩm thư pháp và hội họa đích thực của các bậc thầy của triều đại trước và dâng chúng lên, điều này thực sự đã khiến Trần Cát thay đổi quyết định.  

 

Nghe có vẻ ảo, nhưng thực tế là vô lý như vậy đấy.  

 

Đây cũng là nhược điểm lớn nhất của thời đại cường quyền.  

 

Quyền lực của hoàng đế quá lớn, rất nhiều mệnh lệnh ảnh hưởng đến toàn thiên hạ đều là do hoàng đế bị ấm đầu.  

Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang SơnTác giả: Du KỳTruyện Đô Thị, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngSau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được…  Tuy nhiên, quận Kim Xuyên chủ yếu là miền núi, hầu hết người dân kiếm sống bằng cách trồng dâu và cây gai dầu, tương đối ít người trồng lúa nước và lúa mì, Kim Phi sau đó quá bận rộn và vấn đề này đã bị trì hoãn.   Hiện tại Cửu công chúa đã chủ động hỏi, Kim Phi đã sẵn sàng bàn bạc với cô ấy một phen.   "Thức ăn là quan trọng nhất đối với người dân, công việc làm ruộng là nền tảng của một quốc gia, lão tiên sinh có nói thế", Kim Phi trả lời.   “Vậy lão tiên sinh nói thế nào?”, Cửu công chúa hỏi.   "Cái này..”., Kim Phi chần chờ một chút, hỏi: "Lời lão tiên sinh lời nói rất cấp tiến, không biết có nên nói hay không..”.   Cửu công chúa rất thông minh, nghe những gì Kim Phi nói, cô ấy biết rằng câu tiếp theo sẽ chỉ trích triều đình.   Nhưng nông nghiệp đối với quốc gia quan trọng như vậy, Cửu công chúa nghĩ tới đây liền đuổi Tần Minh và những thị vệ khác ra khỏi phòng điều trị kể cả Thấm Nhi.   Chỉ còn lại Kim Phi, Cửu công chúa, Khánh Mộ Lam và Ngụy Vô Nhai trong phòng.   "Tiên sinh, giờ ở đây không có người ngoài, ngài muốn nói gì cứ tùy ý nói, cho dù ngài gọi phụ thân ta là đồ ngu, ta cũng tuyệt không truy cứu!"   Cửu công chúa nói xong, trịnh trọng hành lễ với Kim Phi: “Ta cũng hy vọng tiên sinh đại lượng với thiên hạ mà nói ra sự thật”.   "Tiên sinh, ngài muốn nói gì cũng được. Vũ Dương không giống với những tên khốn tranh quyền đoạt lợi kia, cô ấy thật sự muốn vì Đại Khang”.   Khánh Mộ Lam khuyến khích: "Hơn nữa, trong hàng trăm năm kể từ khi thành lập Đại Khang, chưa có tiền lệ nào bị kết án vì nói”.   Nói xong, sợ Kim Phi lo lắng, nên đã làm mẫu nói: “Vũ Dương, muội nói bệ hạ là hôn quân không hề sai, Khánh Hoài ca ca cùng tiên sinh thắng trận, nhưng cống nạp mỗi năm cho người Đảng Hạng lại tăng lên, làm thế không phải hôn quân thì là gì?   "Haizz!……"   Cửu công chúa thở dài lắc đầu, không giải thích.   Cũng không thể giải thích.   Vì sự việc này, Cửu công chúa cũng rất bất mãn với Trần Cát.  Trên thực tế, nói về quyết định này của Trần Cát có phần không thể giải thích được.   Vài ngày trước khi sự việc xảy ra, dưới sự thuyết phục của phe chủ chiến, Trần Cát muốn đoạn tuyệt hoàn toàn với người Đảng Hạng, ngừng cống nạp và sử dụng tiền và lương thực tiết kiệm được để huấn luyện quân đội và phòng thủ trước kẻ thù.   Tuy nhiên, phe chủ hòa bằng cách nào đó đã lấy được một bản sao của các tác phẩm thư pháp và hội họa đích thực của các bậc thầy của triều đại trước và dâng chúng lên, điều này thực sự đã khiến Trần Cát thay đổi quyết định.   Nghe có vẻ ảo, nhưng thực tế là vô lý như vậy đấy.   Đây cũng là nhược điểm lớn nhất của thời đại cường quyền.   Quyền lực của hoàng đế quá lớn, rất nhiều mệnh lệnh ảnh hưởng đến toàn thiên hạ đều là do hoàng đế bị ấm đầu.  

Chương 804